Trưởng công chúa Khang Bình liền biết bản thân đoán cũng không sai biệt lắm, bật cười một tiếng. Nghĩ đến đám người ở trong cung kia vẫn còn đang đoán là ai ở sau lưng giúp đỡ Thôi Thị, không nhịn được cảm thấy buồn cười, bà đột nhiên lại thở dài, bà hiểu được cách làm của Trưởng công chúa Khang Nghi.
Đáng thương tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đều là người làm mẫu thân, làm sao bà lại không hiểu?
Khang Nghi có thể vì A Uyển mà tính toán mọi phương diện dù việc nhỏ nhất cũng cân nhắc đến, còn bà thì sao? Bà có thể vì bốn đứa con của bà làm cái gì?
Đang buồn bã, liền nghe được âm thanh Trưởng công chúa Khang Nghi truyền tới, “Tỷ tỷ, năm nay Vân nhi đã
đến tuổi cập kê, tỷ tính lúc nào thì cử hành lễ cập kê cho nó? Tỷ có kế hoạch gì chưa?”
Trưởng công chúa Khang Bình cười khổ một tiếng, “Làm gì có kế hoạch gì? Trước cứ kéo dài, cứ kéo dài được bao
lâu thì kéo thôi. Muội cũng biết, vị kia đã là hoàng đế, cũng không phải là thất hoàng tử trước kia, việc cũng không còn do ta làm chủ nữa.” Dứt lời, bà buồn bã thở dài, mặc dù nhìn mặt ngoài thì huy hoàng, nhưng ai biết vị trí trưởng công chúa con chính thê của tiên đế có rất nhiều việc thân bất do kỷ?
Trưởng công chúa Khang Nghi sau khi nghe xong trong lòng cũng có chút đồng tình, thở dài nói: “Luôn sẽ có biện pháp giải quyết, cứ cho là Hoàng thượng năm đó chỉ nói đùa thôi.”
“Hy vọng là như thế.” Trưởng công chúa Khang Bình không có tinh thần nói, bản thân xốc lên ly rượu chậm rãi uống, “Bỏ đi, không nói cái này nữa, mùa xuân sắp đến, Thọ An gần đây chắc không mắc bệnh gì chứ?”
Nói đến nữ nhi, đến phiên Trưởng công chúa Khang Nghi sầu mi khổ kiểm.
****
Trời mưa triền miên kéo theo mùa xuân, thời tiết vì thế cũng thay đổi, nhưng A Uyển vẫn không chạy thoát khỏi việc thống khổ là triền miên nằm trên giường bệnh, chẳng qua cũng đã nhiều năm như vậy nên cũng quen rồi, cũng không cảm thấy gì.
Mặc dù cùng là bị bệnh, nhưng cũng không giống như kiếp trước, chỉ trừ có thể đối mặt với bác sĩ thì chỉ có thể tự mình ngây ngô sống trong cô độc, chỉ có thể ôm máy vi tính làm bạn. Tỷ đệ Mạnh gia rất có nghĩa khí, cứ cách năm ba hôm là lại đến thăm nàng, các tỷ muội ở Hoài Ân bá phủ cũng rất có tâm, thường tới nói chuyện cùng nàng,
Vệ Huyên lại càng không cần phải nói, ngày ngày đều phải đi qua báo danh.
Qua một cái năm, A Uyển cùng Vệ Huyên, Mạnh Tự lại lớn thêm một tuổi.
Vệ Huyên tám tuổi bởi vì được tập võ nên dáng vẻ lớn lên giống nam tử khoảng mười tuổi, thật cao to cường tráng, khiến cho A Uyển rất là hâm mộ. Hơn nữa người ta mặc dù cao hơn, nhưng là gương mặt lại càng xinh đẹp hơn, chỉ bỏ đi chút mập mạp của trẻ nhỏ, gương mặt dài hơn một chút, nhưng lại vẫn tinh xảo xinh đẹp quá mức.