Thẩm Quân bất an nhìn Thẩm Hương Vân: "Hương Vân, cái tên Lam Thiên Thành kia có vẻ không phải là người tốt, chúng ta hợp tác với hắn có ổn không đấy?".
Thẩm Hương Vân nói như chuyện đương nhiên: "Có gì không ổn đâu? Rõ ràng Thẩm Hiên cố tình trốn tránh chúng ta, còn để cho người khác bắt mẹ vào tù. Nếu không cho anh ta biết thế nào là lễ độ, anh ta sẽ tưởng gia đình mình dễ ăn hiếp đấy.".
Mấy ngày liên tiếp bị làm lơ đã khiến Thẩm Hương Vân bất mãn cực điểm.
Thẩm Quân chần chờ: "Cũng đúng, nhưng cha luôn cảm thấy Lam Thiên Thành không phải là kẻ đáng tin.".
Nghĩ đến Lam Thiên Thành, trên mặt Thẩm Hương Vân nổi lên mấy phần đỏ ửng: "Lam thiếu là người tốt mà. Thẩm Hiên cướp thiết kế của Lam thiếu nên mới có thể trở thành đồ đệ của Huống Ly đại sư, chứ anh ta làm gì mà có bản lĩnh đó.".
Thẩm Hương Vân vẫn không phục chuyện Thẩm Hiên trở thành đồ đệ của Huống Ly đại sư, sau khi nghe Lam Thiên Thành giải thích, cô lập tức cảm thấy chuyện diễn ra như vậy mới là hợp lý.
"Con đã nói chuyện của mẹ với Lam Thiên Thành chưa?" Thẩm Quân hỏi.
Thẩm Hương Vân hơi khó xử: "Vẫn chưa, tụi con mới gặp nhau không lâu, sao có thể nhờ vả người ta cái này cái kia chứ? Như vậy không tốt lắm đâu.".
Thẩm Quân thở dài: "Nhưng cứ để mẹ con trong tù như thế cũng không được.".
Thẩm Hương Vân mặc kệ: "Không có gì đâu mà, qua mấy ngày tự nhiên sẽ được thả".
Máy truyền tin của Thẩm Hương Vân vang lên, Thẩm Quân quay qua nhìn cô: "Ai truyền tin tới vậy? Thẩm Hiên sao?".
"Không phải, là Quý Hải Anh.".
"Là nó? Có phải nó truyền tin giục con mau trở về không? Nhanh nhận tin của nó đi.".
Thẩm Hương Vân gật đầu, tiếp truyền tin, vừa kết nối đã nghe được tiếng gào rống của Quý Hải Anh.
"Cô đang làm cái quái gì vậy? Mau dừng lại rồi lăn trở về đây ngay! Lúc trước tôi thấy cô bối cảnh trong sạch mới cưới về làm vợ, không ngờ lại cưới phải một ả tiện nhân, trừ việc gây phiền nhiễu với đội nón xanh cho tôi thì cô còn có thể làm cái tích sự gì chứ?".
Thẩm Hương Vân mờ mịt: "Hải Anh, anh nói không đầu không đuôi cái gì vậy?".
"Tôi nói cái gì hả? Tôi nói cô là đồ Tang Môn Tinh, mấy nhà cung ứng đều ngừng hợp tác với tôi rồi, tôi tốn công tốn sức mới biết là do cô đắc tội người khác." Quý Hải Anh bất mãn.
Thẩm Hương Vân sửng sốt: "Nhà cung ứng ngừng hợp tác thì liên quan gì tới em?".
"Còn không phải vì cô chọc giận Huống Ly nên Đại sư mới lên tiếng sao?." Quý Hải Anh tức đến thở hồng hộc.
Thẩm Hương Vân trợn to mắt, nhưng trong lòng lại không nghĩ thế. Cô luôn cho rằng dù Thẩm Hiên có lăn lộn được đến bên cạnh Huống Ly đại sư thì Đại sư cũng sẽ không coi trọng anh ta.
"Hay là anh nhầm rồi, Thẩm Hiên sao có thể điều khiển được Đại sư?". Cô còn chưa kịp động thủ, vẫn chưa làm nên được trò trống gì, sao Đại sư lại lên tiếng rồi?.
Quý Hải Anh tức giận: "Dù thế nào cô cũng nhanh lăn về đây cho tôi.".
Thẩm Hương Vân rầu rĩ cúp truyền tin.
Thẩm Quân nhìn Thẩm Hương Vân: "Sắc mặt của con tệ quá, Quý Hải Anh báo tin xấu gì à?".
Thẩm Hương Vân: "Cái tên đó làm ăn không thuận lợi thì trách đến trên đầu con, hắn nói chúng ta đối phó với Thẩm Hiên làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn.".
Thẩm Quân: "Hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi. Dù sao con cũng đã gả cho Quý Hải Anh rồi, công việc của Quý Hải Anh gặp trở ngại đối với con cũng không phải là chuyện tốt.".
Thẩm Hương Vân phản đối: "Không có liên quan gì hết, ở cùng hắn cũng đâu có vớt được lợi lộc gì? Với lại chuyện hắn làm ăn không thuận lợi thì liên quan gì tới con? Xảy ra chuyện chỉ biết trách con thôi.".
Thẩm Hương Vân gả cho Quý Hải Anh mới phát hiện Quý Hải Anh rất keo kiệt. Dạo gần đây cô ở cùng một chỗ với Lam Thiên Thành nên lại càng cảm thấy Quý Hải Anh không ra gì.
Thẩm Quân nhìn Thẩm Hương Vân, đoán được ý tứ cô, nhưng Thẩm Quân không lạc quan như thế.
Tuy ông luôn nói với người ngoài là Thẩm Hương Vân được gả vào hào môn, nhưng thực ra Thẩm Hương Vân đi làm thiếp cho Quý Hải Anh. Hôn nhân của hai người họ cũng là hôn nhân phụ thuộc, mọi thứ của Thẩm Hương Vân đều phụ thuộc vào Quý Hải Anh. Nếu cô làm cho Quý Hải Anh bất mãn, cuộc sống sau này sẽ rất thê thảm.
Thẩm Quân nhìn ra Thẩm Hương Vân có chút ý tứ mập mờ đối với Lam Thiên Thành, nhưng Thẩm Quân thấy Lam Thiên Thành còn không đáng cân nhắc bằng Quý Hải Anh. Thẩm Hương Vân cũng không thể nào ở bên Lam Thiên Thành, mà dù cho hai đứa có ở bên nhau, đại khái cũng sẽ không mò được bao nhiêu chỗ tốt.
..................
"Thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta nên từ bỏ chuyện nhằm vào Thẩm Hiên đi." Lam Vệ Tân nói.
Lam Thiên Thành bất mãn: "Từ bỏ? Sao có thể từ bỏ được chứ?".
Hắn vốn nên có tiền đồ rộng mở, thuận buồm xuôi gió, là do Thẩm Hiên chen vào làm khó dễ, hại hắn mất hết danh dự. Chỉ trong một đêm, từ thiên tài gia tộc lại biến thành trò cười gia tộc, cơn giận này sao hắn có thể nuốt trôi.
"Nhưng mà Đại sư đứng về phía Thẩm Hiên đấy, tôi nghe nói Triệu Như bị cảnh sát bắt đi thật ra là ý của Đại sư." Lam Vệ Tân nói.
"Đại sư sao có thể nhúng tay vào những chuyện này?" Lam Thiên Thành hỏi.
"Cũng vì Đại sư không nhúng tay vào chuyện của bất cứ ai, vậy mà lại đột nhiên xen vào chuyện lần này, rõ ràng ông ta rất xem trọng Thẩm Hiên!" Lam Vệ Tân nói.
Lam Thiên Thành bất mãn: "Không cần phải để ý nhiều như vậy, anh cứ làm theo lời tôi là được.".
Mấy lời của Lam Vệ Tân gây kích thích cực mạnh tới Lam Thiên Thành, bị một tên đến từ xóm nghèo đoạt đi vị trí đồ đệ của Đại sư, Lam Thiên Thành vẫn luôn ghi hận trong lòng. Nếu Thẩm Hiên là một sinh viên nổi tiếng tài giỏi cũng được đi, nhưng cậu ta lại đi học chưa được mấy năm, còn làm thợ mỏ suốt ba năm trời.
"Thiếu gia, nếu cậu tiếp tục làm như vậy, có lẽ gia tộc sẽ nhúng tay vào đấy" Lam Vệ Tân nói.
Sắc mặt của Lam Thiên Thành hơi đổi. Sau chuyện sao chép, hắn đã mất đi sự yêu thích của các trưởng bối trong tộc, thế lực của hắn vô cùng có hạn, nếu như Đại sư muốn ra mặt cho Thẩm Hiên thì hắn chắc chắn sẽ bị gia tộc từ bỏ.
...............
"Em về rồi?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên vừa vào nhà đã ngửi được vị mì cựv nồng: "Anh nấu mì?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".
"Anh muốn ăn mì sao?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lắc đầu: "Không có, em biết anh không thích món đó mà, là Trương Hoà dẫn theo một đám người đến để anh nhận mặt mũi.".
"Lúc đến giờ cơm thì anh cũng không tiện đuổi bọn họ đi, đành phải chiêu đãi một bữa. Trong nhà cũng không có nguyên liệu gì, anh thuận tay nấu mì, kết quả đám người này quá mức nhiệt tình! Sáu người, anh nấu gần sáu mươi gói mì mới đủ cho bọn họ ăn đấy, sức ăn mạnh ghê hồn!" Lục Vinh cảm thán.
"Vì mì ăn rất ngon mà!" Thẩm Hiên cười cười.
Lục Vinh bĩu môi: "Không có tiền đồ!".
Thẩm Hiên nịnh nọt: "Cảnh giới của anh, người bình thường đương nhiên không thể lĩnh hội.".
"Sắp tới chuyện đồ ăn sẽ có chút khó khăn." Lục Vinh chống cằm.
Thẩm Hiên khó hiểu: "Sao lại thế?". Có hệ thống Đào Bảo thì không cần lo lắng mới phải chứ?.
Lục Vinh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bây giờ Đào Bảo không dùng được.".
Thẩm Hiên trợn to mắt: "Tại sao? Có gì trục trặc à?".
Lục Vinh trả lời: "Không phải, vì nó đang thăng cấp.".
Thẩm Hiên thở phào nhẹ nhõm: "Ra là vậy".
Thẩm Hiên thích nhất là mua đồ ăn ngon trên Đào Bảo, cậu không nhìn thấy được hệ thống nên tìm rất nhiều tranh ảnh đồ ăn về, lúc rảnh rỗi sẽ hỏi Lục Vinh xem trong Đào Bảo có món nào tương tự hay không, Lục Vinh đành phải tìm một đống đồ ăn mang về cho Thẩm Hiên.
Lục Vinh chống cằm: "Cũng không biết thăng cấp xong sẽ thế nào đây.".
Lục Vinh nhíu mày, hắn cố ý nói với đám người Viên Uy là dược tề phải chờ một khoảng thời gian, ai ngờ lần này thật sự phải chờ rồi!.
"Em ở công ty vẫn tốt chứ?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Rất tốt, nghe nói trên tinh võng có người phát tán các loại tin đồn về em, nhưng rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh, là anh làm sao?".
"Là anh tìm người làm, có điều lúc Trương Hoà hành động, hình như có người cũng đang có ý định tương tự, rất có thể là Đại sư." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Thật sự đã nhận quá nhiều ân tình của Đại sư rồi.".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, Đại sư có lòng như thế quả thật không gì có thể báo đáp. Thẩm Quân và Thẩm Hương Vân bây giờ đã tụ lại một chỗ với Lam Thiên Thành, còn Triệu Như thì bị giam trong tù rồi.".
Lục Vinh thầm nghĩ: Triệu Như bị bắt vào tù hình như cũng là tác phẩm của Đại sư, xem ra cách làm của Đại sư cũng không khiến cho Thẩm Quân với Thẩm Hương Vân học ra được bài học gì! Nên tống tất cả bọn họ vào tù mới đúng.
Lục Vinh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Hiên: "Đại sư có thích ăn món gì đặc biệt không?".
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Bánh ngọt vị sầu riêng, Đại sư nói món đó rất thơm.".
Lục Vinh: "..." Đại sư khẩu vị nặng ghê!.
(Edt: Sao? Sao? Anh kì thị người thích ăn sầu riêng à? Hứ! *chống nạnh dỗi*)
..................
"Lục Vinh, Lục Vinh, tớ đến rồi, cậu ở đâu vậy?" Đinh Chiêm Hạo ở dưới lầu hô.
Lục Vinh nhìn xuống lầu, bất đắc dĩ nói: "Đinh Nhị thiếu đến, anh đi nói chuyện với cậu ta một chút.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Lục Vinh, nhà cậu có thật nhiều người!". Đinh Chiêm Hạo nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, tớ có tuyển thêm mấy người vệ sĩ.".
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Việc làm ăn của cậu ngày càng lớn, đúng là phải cần vệ sĩ.".
"Sao cậu lại tới đây?" Lục Vinh hỏi.
"Là tớ nhớ cậu nha!" Đinh Chiêm Hạo nói như chuyện đương nhiên.
"Là nhớ tớ, hay là nhớ đồ ăn của nhà tớ đây?" Lục Vinh cười cười.
"Cậu nói chuyện thật thẳng thừng quá!". Đinh Chiêm Hạo bất đắc dĩ: "Tớ tới tìm cậu là có chính sự.".
"Chính sự gì?" Lục Vinh hỏi.
"Lam gia không biết đã làm gì chọc giận Huống Ly đại sư. Huống Ly đại sư lên tiếng, chuyện kinh doanh tinh xe của Lam gia liền gặp vấn đề không nhỏ, Phi Vân không làm ăn với Lam gia nữa, một mảng kinh doanh lớn như vậy lại phải bị tổn thất." Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hành động của Lam Thiên Thành đã chọc giận Đại sư rồi?.
"Huống Ly đại sư rất coi trọng Thẩm Hiên" Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh nhìn Đinh Chiêm Hạo: "Nếu Lam gia không ăn được miếng bánh này, không phải tiện nghi cho Đinh gia các cậu rồi sao? Tớ nghe nói Đinh gia đang muốn mở rộng quy mô kinh doanh tinh xe mà.".
Đinh Chiêm Hạo cười cười: "Đúng thế, nhưng miếng bánh này của Lam gia có rất nhiều người nhìn chằm chằm, cũng chưa chắc là Đinh gia chúng tớ lấy được.".
Lục Vinh cười cười: "Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện tốt".