Triệu Như khó chịu quay lại khách sạn: "Lục Vinh tuyển người kiểu gì vậy? Thứ mắt chó coi thường người khác.".
Thẩm Hương Vân cúi đầu, thầm nghĩ: Rõ ràng Thẩm Hiên đã biết cha mẹ đến, cũng biết những chuyện mà họ đang làm, sao trước đây cô không nhìn ra người này lại bạc tình bạc nghĩa đến thế?.
Thẩm Quân hút thuốc: "Hay là Lục Vinh có thành kiến với chúng ta.".
"Thành kiến? Nó còn có thành kiến gì? Bây giờ nó sống cùng Thẩm Hiên không tốt sao? Nói đến cùng vẫn là nó chiếm lời, chuyện làm ăn của nó không phải dựa hơi Thẩm Hiên mới phát triển được à? Thẩm Hiên cũng thật là, uổng công chúng ta nuôi nó bao lâu nay!." Triệu Như buồn bực.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã qua bảy tám ngày.
Thẩm Hương Vân đen mặt, tâm trạng càng ngày càng không xong.
Thẩm Hương Vân cho rằng chỉ cần cha mẹ đến thì có thể tìm tới Thẩm Hiên lấy lại danh dự, nhưng mọi chuyện lại không như cô đã nghĩ. Cha mẹ cũng bị ngăn ở bên ngoài, không giúp ích được gì, còn làm cho cô mất mặt khắp nơi.
Thời gian trôi qua từng ngày, Thẩm Hương Vân nhiều lần đi tìm Thẩm Hiên và Lục Vinh đều không thành công, rốt cuộc cũng hiểu được hai người muốn tránh mặt bọn họ.
"Hương Vân, tiền phòng còn chưa có trả kìa, con mau đi thanh toán đi." Triệu Như nói.
Thẩm Hương Vân nhíu mày: "Bây giờ con có hơi không tiện, mẹ ra đối phó một chút đi.".
"Con nói cái gì đó? Tiền của cha mẹ đều dùng để mua vé phi thuyền đến đây rồi, làm gì mà còn tiền chứ?" Triệu Như bất mãn.
Thẩm Hương Vân buồn bực, thầm nghĩ: Nếu Thẩm Hiên và Lục Vinh cứ tiếp tục trốn tránh, cô cũng không thể đợi ở đây mỗi ngày!.
Thẩm Hương Vân cắn răng: "Trên tay con chỉ có chút tiền, đã xài hết một phần rồi.".
Triệu Như không chút nghĩ ngợi nói: "Không có tiền thì đi hỏi Quý Hải Anh, không phải nó rất giàu à? Nó có thể không cho cha mẹ vợ tiền, nhưng con là vợ của nó! Ít nhất nó cũng phải nuôi được con chứ.".
Thẩm Hương Vân chần chờ: "Quý Hải Anh không chịu đưa tiền đâu.".
Triệu Như khó hiểu: "Tại sao chứ? Con đã gả cho Quý Hải Anh rồi, chồng nuôi vợ không phải là chuyện bình thường sao?".
Thẩm Hương Vân cắn môi, Quý Hải Anh cho rằng cô ở lại đây vì muốn quyến rũ Lục Vinh. Nếu như bây giờ cô tìm hắn đòi tiền, Quý Hải Anh chắc chắn sẽ không chi tiền, thậm chí còn có thể châm chọc khiêu khích cô một phen.
"Quý Hải Anh không dễ nói chuyện." Thẩm Hương Vân nói.
Triệu Như bất mãn: "Thằng khốn kiếp đó kiếm được nhiều tiền thì có ích lợi gì chứ? Thật đúng là đồ bủn xỉn".
"Nếu Quý Hải Anh không chịu chi tiền thì đến tìm Lục Vinh đi! Nhắc mới nhớ, Hương Vân, con liên lạc với Lục Vinh chưa? Mẹ nghe nói mấy ngày trước con đã nói chuyện với nó rồi, sao bây giờ lại không liên lạc được nữa?" Triệu Như hỏi.
Thẩm Hương Vân có chút lúng túng: "Con không liên lạc được với hắn.".
Triệu Như cau mày: "Tại sao?".
"Bây giờ Lục Vinh không còn thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông thôi.".
Triệu Như kinh ngạc trợn to mắt: "Nó biến thành đồng tính luyến ái rồi sao?".
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Có lẽ thế.".
Triệu Như nghiêm mặt: "Lục Vinh bị cái gì vậy? Trước đây nó đối với con không phải là thâm tình tựa biển sao? Mẹ còn nhớ nó luôn mồm tuyên bố không có con thì nó sống không nổi. Lời của đàn ông nói quả thật không thể tin được mà! Lúc con gả cho Quý Hải Anh cũng chả thấy nó đi tự tử vì tình.".
Thẩm Hương Vân xấu hổ cười cười: "Có thể chuyện con hoán hôn đã kích thích hắn quá mạnh.".
Triệu Như nhụt chí: "Nếu biết sẽ thành ra thế này, không bằng lúc trước gả con cho Lục Vinh.".
Thẩm Hương Vân mím môi, thầm nghĩ: Nếu biết sao? Nếu như có thể biết trước chuyện này thì tốt rồi.
...............
"A Hiên, kẻ tự xưng là cha mẹ cậu lại tới nữa rồi." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên cau mày: "Xin lỗi Đại sư.".
Thẩm Hiên chỉ có chút tình cảm với Thẩm Quân và Triệu Như , nhưng hai người họ cứ đến công ty gây chuyện, chút tình cảm đó cũng đã tan thành mây khói.
Thẩm Quân và Triệu Như đã mấy lần tới công ty tìm cậu, không thấy được cậu thì gây sự ở trước cửa công ty, mắng cậu vong ân phụ nghĩa, khiến lời đồn lan truyền khắp nơi.
"Cậu không phải là con ruột của hai người bọn họ?" Huống Ly thản nhiên hỏi.
Lần trước Lam Miểu* lấy lí do Thẩm Hiên nhân phẩm không ra gì, cố tình ém đi bài thi của cậu. Huống Ly muốn nhận Thẩm Hiên làm đồ đệ, đương nhiên phải cho người điều tra quá khứ của Thẩm Hiên, kết quả tra được lại khiến cho Huống Ly vô cùng tức giận, nhất là chuyện hoán hôn.
(Edt: *bản gốc ghi là Lam Thiên Thành nhưng mình thấy không hợp lí)
Sau này, khi biết chuyện đẳng cấp gien của Thẩm Hiên, đương nhiên Huống Ly có thể tra ra được chuyện Thẩm Hiên không phải là con ruột của hai kẻ đó.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của Thẩm Hiên, Huống Ly cũng không tiện nhúng tay quá nhiều.
Thẩm Hiên gật đầu: "Sau khi biết gien của mình có thể có vấn đề, em đã đi làm giám định, em không phải là...".
"Cư xử như vậy, quả thật cũng không phải là cách mà cha mẹ ruột đối xử với con mình." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên cúi đầu: "Xin lỗi, đã làm phiền Đại sư rồi.".
Huống Ly nhìn Thẩm Hiên: "Không phải là tôi sợ phiền phức, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi.".
Thẩm Hiên sửng sốt: "Cảm ơn Đại sư.".
Huống Ly cười cười: "Không có gì.".
Huống Ly quan sát vẻ mặt Thẩm Hiên, ánh mắt đượm nét thương cảm, bình thường nhìn Huống Ly không có tình người thế thôi, nhưng thực tế ông lại vô cùng bao che khuyết điểm, ông đã âm thầm thông báo cho bên dưới, đuổi mấy người tới làm loạn ra ngoài.
Triệu Như bị người ta đuổi ra ngoài, bất mãn lăn lộn khóc lóc om sòm trước cửa công ty.
Mấy bảo an thấy vậy liền báo cảnh sát, để họ bắt Triệu Như lại.
...............
Trong khách sạn.
Thẩm Quân ưu sầu nhìn Thẩm Hương Vân: "Hương Vân, mẹ của con bị ném vào tù rồi, chỗ đó là đầm rồng hang hổ, mau tìm cách bảo lãnh bà ấy ra!".
Thẩm Hương Vân thầm nghĩ: Mẹ bị bắt vì tội nhiễu loạn trị an, ít nhất phải giam năm ngày mới được thả, muốn bảo lãnh ra thì phải có tiền, nhưng cô kiếm đâu ra tiền bây giờ?.
"Không ngờ họ thật sự báo cảnh sát." Thẩm Quân hút thuốc trong sự bất lực.
Lúc vừa tới Lạc thành, Thẩm Quân vẫn có ý định tìm đến Thẩm Hiên đòi tiền, nhưng liên tục mấy ngày ăn phải canh bế môn**, Thẩm Quân cũng dần tỉnh ra. Bây giờ Triệu Như bị bắt vào đồn cảnh sát càng làm cho Thẩm Quân thêm sợ hãi.
(Edt: **đóng cửa không tiếp)
Thẩm Quân đến từ vùng thôn quê, trời sinh đã có tâm lý sợ sệt cảnh sát.
Thẩm Hương Vân rầu rĩ: "Muốn bảo lãnh thì phải có tiền, cha có tiền sao?".
Thẩm Quân không vui đáp: "Đó là mẹ của con! Lẽ nào con tính trơ mắt nhìn bà ấy chịu khổ trong tù?".
"Việc này phải tìm Thẩm Hiên thôi, nếu như Thẩm Hiên đồng ý giúp đỡ, vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết." Thẩm Hương Vân nói.
"Nhưng bây giờ đâu có liên hệ được với Thẩm Hiên!".
Thẩm Quân nghĩ nghĩ, có lẽ người khiến Triệu Như bị bắt chính là Thẩm Hiên.
"Lẽ nào nó đã biết?".
Thẩm Quân cũng không đối xử tốt với Thẩm Hiên, nếu Thẩm Hiên biết mình không phải là con ruột của ông và Triệu Như, không chừng nó còn có thể ghi hận trong lòng.
Thẩm Hương Vân đang nói chuyện với Thẩm Quân thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Thẩm Hương Vân lập tức nhìn về phía cửa.
...............
Khu mỏ quặng.
"Đây là..." Viên Uy trợn to mắt nhìn dược tề mà Trương Hòa đưa tới.
"Nơi này tổng cộng có tám ống dược tề, phần còn lại phải qua một thời gian mới lấy được." Trương Hòa nói.
Viên Uy gật đầu: "Vậy là đủ rồi.". Bọn họ cùng nhau rời khỏi khu mỏ quặng trong một lần cũng rất dễ bị lộ.
"Anh cho Tiểu Kiệt một ống trước đi. Nó tuổi nhỏ, giải được Tội dược rồi thì đưa nó ra ngoài sống cuộc sống của người bình thường, những người còn lại chậm một chút cũng không sao cả." Trương Hòa nói.
Viên Uy chần chờ: "Cũng được.".
Lục Vinh nhìn mấy người mà Trương Hòa mang tới: "Đây là những người đã dùng dược tề?".
Trương Hòa gật đầu: "Đều ở đây, ông chủ có muốn để lại hai người làm vệ sĩ không? Khả năng đánh đấm của họ đều rất tốt.".
Lục Vinh xoa xoa mặt Viên Kiệt: "Nó cũng là cao thủ à?".
Trương Hòa cười lúng túng: "Nó đến để góp đủ số.".
Viên Kiệt ngẩng đầu nhìn Lục Vinh, nghiêm túc nói: "Cha con nói, tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo***, con sẽ báo đáp chú.".
Lục Vinh khoanh tay: "Chỉ bằng cái bộ dáng gầy nhom này của nhóc? Bây giờ nói tới báo ơn vẫn còn sớm đó, trước tiên nhóc cứ ăn no béo tốt lên đã, bây giờ chú kêu nhóc dời cái bàn đi chỗ khác, nhóc dời được sao?".
Viên Kiệt đỏ mặt lên: "Tương lai con sẽ rất lợi hại, nhất định con sẽ hữu dụng mà.".
Lục Vinh nhìn Trương Hòa: "Đúng là tôi cần hai người hộ vệ, nhưng điều kiện tiên quyết là không phản bội.".
Trương Hòa nâng mắt: "Bọn họ hoàn toàn có thể.".
Lục Vinh liền tiện tay chỉ hai người: "Vậy hai người này đi.".
Trương Hòa gật đầu: "Được.".
Lục Vinh quay người đi ra, bị Trương Hòa gọi lại.
"Làm sao vậy Trương Hòa? Có chuyện gì à?".
"Ông chủ, hình như có người phát tán mấy lời đồn đãi bất lợi cho Hiên thiếu trên tinh võng." Trương Hòa nói.
Lục Vinh híp mắt: "Thật sao? Là kiểu nói phàn nàn bình thường?".
Trương Hòa lắc đầu: "Không giống như vậy, tôi tra được việc này có quan hệ với Lam gia, hình như Lam Thiên Thành đã mang Thẩm Hương Vân tới Lam gia rồi.".
Lục Vinh: "Lam Thiên Thành định làm gì?".
"Lam Thiên Thành chịu thiệt thòi lớn từ chuyện lần trước, tôi thấy hắn rất hận Hiên thiếu. Bây giờ trong tay hắn còn có Thẩm Quân và Thẩm Hương Vân, chỉ sợ sắp tới sẽ xảy ra chuyện." Trương Hòa nói.
Lục Vinh híp mắt: "Vậy sao".
Ánh mắt Lục Vinh tối lại, hắn cho rằng chỉ cần mình không phản ứng, những kẻ đó sẽ tự biết khó mà lui, nhưng xem ra...
"Không ngờ Lam Thiên Thành không hề rút ra được bài học nào." Lục Vinh không vui nói.
Trương Hòa: "Tin tức trên tinh võng tôi đã xoá bỏ rồi.".
Lục Vinh nhìn Trương Hòa: "Vậy thì tốt.".
"Tôi nghe nói trước khi Lam Thiên Thành sao chép tác phẩm của Thẩm Hiên, hắn cũng đã làm những việc tương tự." Lục Vinh nói.
Trương Hòa gật đầu: "Nếu như ông chủ cần, tôi có thể công bố tin này ra ngoài.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng tốt, gậy ông đập lưng ông.".
Lục Vinh thầm nghĩ: Thu nhận mấy tội dân này quả nhiên là chuyện tốt, trong số họ không ít người là nhân tài xuất chúng, có thể hỗ trợ được rất nhiều thứ, còn cái tên Lam Thiên Thành kia thật đúng là phiền phức! Cứ tưởng lần trước hắn ta đã nhận được giáo huấn rồi chứ.
----------
Edt: ***Tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo: ơn nghĩa của người khác dù chỉ nhỏ bằng một giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối mạnh mẽ.