Cửa hàng khoáng sản.

Hoàng Phi chống cằm, hồn ở trên mây.

Trương Hòa đi tới cạnh Hoàng Phi: "Nghĩ gì thế? Lo làm việc đi.".

Hoàng Phi nhìn Trương Hòa: "Trương Hòa, khi nào rảnh em lại dẫn chúng ta đến chỗ ông chủ làm một chầu lớn đi!".

"Tại sao phải là em dẫn chứ?" Trương Hòa khó hiểu.

"Không phải ông chủ coi trọng em nhất sao? Mặt mũi em là to nhất rồi còn gì?" Hoàng Phi nịnh nọt.

Trương Hòa tức giận nhìn Hoàng Phi: "Anh nghĩ ông chủ là ai? Bộ anh có thể tuỳ tiện đến cửa tống tiền sao?.".

Hoàng Phi gãi đầu: "Anh chỉ đùa một chút thôi mà, nhưng lần đó ăn mì ở nhà ông chủ ngon lắm luôn! Đó giờ anh chưa được ăn món gì ngon như thế.".

Trương Hòa tức giận: "Anh còn nói, đám các anh cứ như trăm năm chưa được ăn cơm, làm ông chủ hãi luôn.".

"Cũng không thể trách anh được. Em thấy đó, mấy người khác cũng đều như quỷ chết đói đầu thai, nếu anh không cố gắng thì bọn họ sẽ quét sạch hết mất." Hoàng Phi gãi gãi đầu.

"Ông chủ không thích nhiều người đến nơi ở của mình đâu." Trương Hòa nói.

Hoàng Phi: "Biết rồi, Khương Hoa, Khương Anh thật là tốt số mà, được ông chủ chọn làm vệ sĩ. Sao anh lại không được may mắn như vậy?.".

Trương Hòa bất đắc dĩ nhìn Hoàng Phi: "Làm việc đi, đừng có mơ mộng nữa.".

Hoàng Phi nhìn cửa hàng: "Cửa hàng làm ăn khá khẩm quá!".

Trương Hòa gật đầu: "Đúng vậy!". Ông chủ đã đồng ý chia cho họ một phần lợi nhuận, một phần đó dư sức để lo cho sinh hoạt, còn có thể dư ra một ít tiền để làm những chuyện khác.

.....................

Thẩm Hương Vân và Thẩm Quân đang ở tại Lam gia, mấy tên vệ sĩ đột ngột xông vào phòng, sắc mặt dữ tợn đuổi cả hai ra ngoài.

Thẩm Quân còn chưa nghe ngóng được gì đã bị tống cổ ra khỏi Lam gia.

"Chuyện gì thế?" Thẩm Quân xoa xoa vai, vệ sĩ của Lam gia vô cùng thô bạo, hình như vai của ông đã bị thương trong lúc hỗn loạn.

"Không biết nữa!". Thẩm Hương Vân hỏi đám vệ sĩ Lam Thiên Thành đâu rồi, những tên đó nói Lam Thiên Thành đã bị nhốt lại. Cô thật sự không hiểu, Lam Thiên Thành không phải thiếu gia của Lam gia à? Tại sao đang yên đang lành lại bị nhốt?.

Thẩm Quân nhìn Thẩm Hương Vân: "Mặc kệ họ, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác đi.".

Bị vệ sĩ đuổi ra, Thẩm Hương Vân chợt muốn từ bỏ.

"Bây giờ trong tay con không có nhiều tiền lắm." Thẩm Hương Vân khó xử.

"Vậy đi tìm Quý Hải Anh đi, chỉ là lần trước Quý Hải Anh bảo con trở về, con không chịu nghe theo, có khi nào đã làm nó tức giận rồi không?" Thẩm Quân hỏi.

Thẩm Hương Vân chần chờ: "Cũng có thể.".

Thẩm Quân tiếc nuối: "Lần này đến đây, chưa tính đến chuyện tốn nhiều lộ phí, còn khiến mẹ con chịu khổ, cũng may bà ấy chỉ làm ầm ĩ một trận trước cửa công ty, ngày mai là có thể được thả ra rồi.".

Thẩm Hương Vân cau mày buồn bực: "Cha à, chúng ta không thể cứ quay về như vậy được.".

"Thẩm Hiên muốn tránh mặt chúng ta, chúng ta cũng không còn cách nào!".

"Cha, thật ra Thẩm Hiên không phải anh trai của con phải không?." Thẩm Hương Vân hỏi.

Thẩm Quân: "...".

.....................

Thẩm Hiên nhìn truyền tin trên tay, lông mày chau lại thành một nhúm.

Lục Vinh thấy vẻ phức tạp trên mặt Thẩm Hiên, hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

Thẩm Hiên: "Không có gì, Thẩm Quân muốn gặp em.".

Lục Vinh không nhịn được nói: "Người già đúng là nhẫn nại! Hết lần này đến lần khác bị lạnh nhạt, vậy mà vẫn bất khuất kiên cường như thế.".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Lần này không giống, ông ta nói em không phải là con ruột của họ, nếu em chịu gặp mặt, ông ta sẽ cho em biết những chuyện liên quan đến cha mẹ ruột của em.".

Lục Vinh: "...". Nói đến mức này chứng tỏ Thẩm Quân đã lâm vào đường cùng, nên họ mới phải chọn một nước đi không thể quay đầu như thế.

"Cuối cùng ông ta cũng đã ngả bài rồi! Em có muốn đi không?" Lục Vinh hỏi.

Thẩm Hiên nhắm mắt lại: "Em cũng không biết." Cha mẹ ruột, cụm từ này đối với cậu quả thực có chút xa vời.

Lục Vinh nhìn sắc mặt Thẩm Hiên, thầm nghĩ: Đối với Thẩm Hiên mà nói, cha mẹ là một sự tồn tại hết sức mơ hồ, có lẽ cậu không muốn biết, nhưng nếu thật sự không bao giờ biết được thì vẫn sẽ có chút tiếc nuối.

"Nếu như vậy, anh đi thay em." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Anh đi thay em?".

Lục Vinh gật đầu: "Em có rất nhiều chuyện phải làm, sẵn tiện anh cũng khá rảnh rỗi, em cũng không muốn gặp mặt Thẩm Quân mà.".

Thẩm Hiên cười cười: "Cũng được, tốt nhất là có thể hỏi ra việc năm xưa, nếu bọn họ yêu cầu quá phận, anh không cần phải đáp ứng, không hỏi được thì thôi.".

Lục Vinh gật đầu: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực.".

...............

"Bọn họ có trả lời không?" Thẩm Hương Vân hỏi.

Thẩm Quân gật đầu: "Có, còn hẹn nơi gặp mặt."

Thẩm Hương Vân bực bội: "Quả nhiên Thẩm Hiên cố ý, vừa nhắc đến cha mẹ ruột đã chịu ra gặp mặt, cha nuôi nấng anh ta bao lâu nay, lần này nhất định là phải lấy một khoản lớn! Thẩm Hiên đã bạc tình bạc nghĩa như vậy, chúng ta phải tranh thủ lấy hết trong một lần mới được."

Sau này sợ là sẽ không còn cơ hội để làm như vậy nữa.

Thẩm Quân nhìn Thẩm Hương Vân: "Vậy phải lấy bao nhiêu mới được đây?".

"Năm ngàn vạn đi." Thẩm Hương Vân nói.

Thẩm Quân cau mày: "Nó có sao?".

Thẩm Hương Vân bĩu môi: "Bây giờ anh ta có tiền như vậy, lái tinh xe đều là mấy ngàn vạn, năm ngàn vạn đối với Thẩm Hiên không tính là cái gì đâu.".

Thẩm Hương Vân nói tới đây, trong lòng lại càng ghen ghét, cuộc sống hiện tại của Thẩm Hiên cũng chính là thứ mà cô luôn cố gắng theo đuổi.

Thẩm Quân cắn răng: "Nhưng mà, thật ra cha cũng không biết gì nhiều về cha mẹ ruột của Thẩm Hiên .".

Thẩm Hương Vân không hề quan tâm: "Nếu không biết thì cha cứ bịa ra một câu chuyện đi, dù sao Thẩm Hiên cũng không biết đó là thật hay giả.".

Thẩm Quân: "...".

..................

Tới ngày gặp mặt, Thẩm Hương Vân đã sớm có mặt tại quán nước.

"Thẩm Hiên sao lại chọn cái chỗ hẻo lánh như vầy chứ?".

Thẩm Quân cau mày buồn bực: "Đã qua giờ hẹn, chẳng lẽ nó không đến.".

Thẩm Hương Vân không cho là đúng: "Không đâu, anh ta càng ngày càng ra vẻ, có lẽ anh ta cố tình để chúng ta phải chờ đó.".

Lục Vinh đi vào, Thẩm Hương Vân nhìn thấy hắn thì lập tức đổi thái độ.

"Sao lại là anh?". Thẩm Hương Vân đỏ mặt hỏi.

"A Hiên không rảnh, cho nên tôi đến". Lục Vinh thản nhiên nói.

"Lục Vinh, cuối cùng anh cũng bằng lòng gặp em rồi." Thẩm Hương Vân ngượng ngùng cười.

Lục Vinh nhíu mày, không nhịn được nở nụ cười trào phúng: "Đừng có kể chuyện cười nữa, tôi tới đây không phải vì cô. Chuyện thân thế của A Hiên các người cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho em ấy.".

Thẩm Hương Vân thấy Lục Vinh lạnh nhạt thì khó chịu: "Tin tức của cha mẹ ruột mà Thẩm Hiên cũng không chịu tự mình tới sao?".

Lục Vinh không quan tâm: "Cậu ấy là bạn đời của tôi, tôi đến và cậu ấy đến có gì khác nhau? Bây giờ A Hiên rất bận.".

"Bận làm cái gì? Bận hãm hại mẹ à?" Thẩm Hương Vân nói.

"Cũng đâu tính là mẹ của cậu ấy." Lục Vinh đáp.

Thẩm Hương Vân bực bội: "Dù không phải là mẹ ruột nhưng mẹ cũng đã nuôi dưỡng anh ta hơn mười năm.".

Lục Vinh cười cười: "Nhân phẩm của cha mẹ cô chính cô cũng rõ, không có chỗ tốt thì bọn họ cũng sẽ không nhận nuôi Thẩm Hiên đâu! Hai trăm vạn nuôi Thẩm Hiên đến năm mười mấy tuổi, hẳn là thừa sức rồi đi.".

Thẩm Quân đột nhiên ngẩn ra: "Cậu nói cái gì?".

Lục Vinh nhìn khuôn mặt kinh hoảng của Thẩm Quân: "Tôi nói cái gì, không phải ông là người biết rõ nhất sao? Nhận hai trăm vạn, kết quả còn bán đứng Thẩm Hiên để đổi lấy huyết phỉ, tính thế nào cũng là các người không thiệt thòi.".

Thẩm Quân còn định đánh bài tình thân với Lục Vinh, nhưng khi thấy thái độ này của hắn thì ông cũng biết mình từ bỏ.

"Dù thế nào thì Thẩm Hiên cũng là do tôi nuôi lớn." Thẩm Quân âm trầm nói.

Lục Vinh cười cười: "Tôi nói chứ, ông nuôi lớn cậu ấy không hề thiệt thòi tí nào! Thẩm Hiên tại Thẩm gia ăn một bữa bỏ một bữa, mười mấy tuổi đã đi làm ở mỏ quặng nuôi sống bản thân, xem như các người kiếm bộn rồi.".

"Nếu cậu muốn nghe chuyện của cha mẹ Thẩm Hiên, đưa tôi năm ngàn vạn." Thẩm Quân lạnh lùng.

Lục Vinh nhìn Thẩm Quân, cười lạnh: "Một phân tiền tôi cũng không đưa! Ông không nói thì cũng không sao, A Hiên cũng không nhất định phải hỏi ra cho bằng được. Nếu như ông không chịu nói, tôi có thể đánh tiếng với bên cục cảnh sát để họ giam người đàn bà kia thêm mấy ngày.".

Thẩm Quân không tin nhìn Lục Vinh: "Cậu có thể sai khiến người của cục cảnh sát? Cậu có bản lĩnh đó sao?".

Lục Vinh cười trào phúng: "Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, tôi không cần đưa ra năm ngàn vạn, chỉ cần năm mươi vạn cũng đã có rất nhiều người sẵn lòng hỗ trợ tôi.".

Thẩm Quân nghiêm mặt: "Lục Vinh, cậu nói vậy là có ý gì?".

Lục Vinh nhìn Thẩm Quân: "Nghe nói trước khi các người rời khỏi xóm nghèo, sợ tôi tìm đến gây sự, còn cố tình tìm người "chăm sóc" cho tôi, thực sự là cám ơn rất nhiều!".

Sắc mặt Thẩm Hương Vân thay đổi. Lúc rời khỏi xóm nghèo, Thẩm Hương Vân lo rằng Lục Vinh sẽ đuổi theo không buông nên cố ý thuê người chặn hắn lại, cô bảo mấy tên côn đồ nếu Lục Vinh có hành động gì thì phải giáo huấn hắn một trận. Chuyện này cô đã sớm quên sạch, bây giờ lại bị đào lên, Thẩm Hương Vân có chút lúng túng.

"Đó là một sự hiểu lầm, em chỉ...".

"Chỉ là sợ tôi quấy nhiễu chuyện tốt của cô và Quý Hải Anh phải không? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm thế, cô thích ở cùng ai thì cứ việc ở cùng người đó, tôi không quan tâm." Lục Vinh tùy ý nói.

Thẩm Quân cắn răng: "Một ngàn vạn, một ngàn vạn là được, một ngàn vạn bây giờ đối các cậu cũng không tính là cái gì quá mức đi.".

Lục Vinh cười cười: "Quả thực không tính là cái gì, nhưng tôi vẫn không muốn chi.".

Thẩm Quân tức giận: "Rốt cuộc cậu có muốn biết hay không?".

Lục Vinh cười cười: "Đương nhiên là tôi muốn biết, nhưng một phân tiền tôi cũng không đưa.".

Thẩm Quân đen mặt: "Rõ ràng là cậu không muốn biết!".

Lục Vinh cười cười: "Hai người không nói cũng được, chốc nữa tôi truyền tin cho Quý Hải Anh, bảo hắn mang con gái của ông đi bán. Tôi đoán đó cũng không phải là quyết định khó khăn gì với hắn, Quý Hải Anh bây giờ kinh doanh thất bát, có lẽ lòng hắn cũng đã như lửa đốt rồi.".

Thẩm Hương Vân đột nhiên đứng lên: "Lục Vinh, anh quên rằng anh từng nói gì với em rồi sao? Anh nói anh yêu em! Anh sẽ vì em mà làm bất cứ chuyện gì!".

"Thẩm phu nhân, cô lại nói chuyện trước kia nữa rồi, thật là không thú vị. Lẽ nào cô nghĩ cô lừa tôi như thế, thậm chí còn tìm mấy tên côn đồ đến giết tôi, tôi còn có thể làm mọi thứ vì cô sao? Cô cũng không phải là thiên tiên gì đó, đừng có ảo tưởng mình về sức hấp dẫn của mình, cô chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi.".

Lục Vinh bĩu môi, thầm nghĩ: Mấy câu nói trước kia của nguyên chủ thật là khiến người ta ê răng!.

Thẩm Hương Vân trợn mắt giận dữ nhìn Lục Vinh như cô đang phải chịu nhục dữ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play