Chương 402:

Hôm nay, bác sĩ Kim luôn chăm chú quan sát nhật cử nhất động của Phong Lập Hân, quán triệt từng chút biên hóa nhỏ trong tâm lý của anh.

Mặc dù anh giông như bình thường thức dậy ăn sáng, nhưng tâm tình rõ ràng không cao hứng. Luôn như máy móc mở miệng, lại khéo miệng, sau đó nuốt xuông. Đối với cuộc sông không còn chút nhiệt tình, chỉ là một sinh mệnh bị ép buộc duy trì mà thôi.

Bởi Phong Lập Hân biết rõ: bản thân còn sông sẽ liên lụy đến người thân, nêu anh chết đi, người liên lụy sẽ càng nhiêu.

Đổi một câu khó nghe hơn, Phong Lập Hân đã sông không được, chêt chăng xong, mạng của anh, anh đã không thê làm chủ được nữa.

“Lập Hân, để em đút cho anh.”

BỊ “abo” của Phong Lập Hân dọa cho sợ hãi, Lam Du Du trở nên nhu thuận hơn nhiêu. Ìt nhật tạm thời ngoan hơn rât nhiêu.

“Không cần! Có dì An là được rồi!”

Phong Lập Hân ăn bữa sáng rất ít, uông vào ngụm cháo thuốc, đã thúc giục Mạc quản gia đeo khẩu trang lên. Như là không muốn lộ diện khuôn mặt bị lửa cháy trước mặt người khác quá lâu.

Trước đây trước khi ra khỏi nhà đều nói vài câu sên sâm với Lam Du Du, nhưng hôm nay đến đầu cũng không ngoảnh lại.

Không phải vì đã buông bỏ người phụ nữ mà anh yêu sâu đâm, mà vì cảm giác tự tỉ sâu sắc, khiên Phong Lập Hân không có dũng khí đối diện với người trong lòng quá lâu.

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Lam Du Du hắn không ít người đàn ông yêu thích cô! Sở dĩ ở lại Phong gia là vì bị em trai Phong Hàng Lãng của anh ép buộc!

Người một khi đã có suy nghĩ tiêu cực, cách nghĩ cũng sẽ tiêu cực.

Cả đường đi, Phong Lập Hân chỉ im lặng như vàng. Không hỏi han Phong Hàng Lãng bên cạnh, tại sao sáng ra không thây Tuyết Lạc.

Rời đi cũng tốt, ít nhật không cần mỗi ngày bị ép nhìn khuôn mặt anh, hơn nữa còn phải giả vờ bộ dáng như không đề ý.

Phong Lập Hân dù nói không thê soi gương, nhưng anh có thê sờ thấy, cảm nhận thây, bộ dáng khủng bố và dữ tợn của mình.

Phong Hàng Lãng cũng không mở miệng, hai anh em duy trì sự trầm mặc.

Sau đó, Phong Hàng Lãng ôm lầy Phong Lập Hân, dùng gương mặt.

mình cọ sát vào gương mặt đầy vết sẹo của Phong Lập Hân, thỉnh thoảng lại thơm một cái. Không nói – một lời nào, chỉ là ôm chặt anh ây, đê thời gian châm chậm trôi.

“Hàng Lãng, tòa biệt thự cách vách của Phong gia không phải em đã mua rôi sao, đề không cũng lãng phí, hay là em với Tuyệt Lạc chuyên sang đó ở. Hai đứa suốt ngày cãi nhau, ôn ào quát Anh muôn ở một mình cho thanh tính!

Ý của Phong Lập Hân, Phong Hàng Lãng hiệu rõ: Anh muôn cô lập bản thân lại!

Chủ đề quá mức đau thương, sẽ khiên hai trái tim vỗn áp lực sẽ càng thêm hít thở không thông.

Vì thê Phong Hàng Lãng lựa chọn dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Anh, anh có cảm thây hai anh em mình đời trước hăn là một đôi bạn tốt không!”

280 TP Tê ” Phong Lập Hân cạn lời.

Hơn bồn giờ chiều, Tuyết Lạc cho đứa nhỏ trong bụng ăn no. Sau đó lại nghỉ một tiêng, đợi thức ăn tiêu hóa trong bụng, không có dấu hiệu buồn nôn, Tuyệt Lạc mới gọi một chiếc taxi đên Phong gia.

Trốn tránh không phải là cách! Mà đối với hành động tôi qua của mình Tuyết Lạc cũng cảm thây rất có lỗi. Cô cũng biệt Phong Lập Hân có thê dùng khuôn mặt của mình đôi diện mọi người đã là dùng hết dũng khí toàn thân rôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play