Chương 378:

Tương lai tươi sáng phía trước, cọn đường còn nhiêu gập ghênh, Tuyết Lạc có thê có đủ nhận thức trước những khó khăn của cô và đứa nhỏ trong tương lai.

“Tôi thật sự không muốn trở lại sống ở nhà họ Phong!”

Tuyết Lạc khẽ thở dài: “Nói thật với cô vậy, tôi sông ở trường học, vì để tránh việc làm phiền Phong Hàng Lãng!”

Câu này là sự thật.

“Nhưng sao tôi cảm thấy, khi cô sóng trong trường, lại càng làm phiền Phong Hàng Lãng hơn?”

Rõ ràng đó là sự thật, nhưng Lam Du Du lại không tin.

Tuyết Lạc im lặng, thực sự không muôn nói với Lam Du Du thêm một câu nào về những chuyện liên quan đên nhà họ Phong đề gài bây cô nữa.

“Lam tiêu thư, cô hãy vệ đi, tôi thật sự không muôn trở lại sông ở nhà họ Phong! Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm ly hôn với Phong Lập Hân thôi…”

Xoạch một tiếng, Tuyết Lạc còn chưa nói xong, Lam Du Du đột nhiên đùng đùng nôi giận. Dương như không hễ có chút dâu hiệu nào báo trước.

“Cô không được phép ly hôn với Phong Lập Hân! Cô có nghe thấy không!”

“…” Tuyết Lạc giật mình. Tiếng thét của Lam Du Du như muốn chói tai.

Nói cách khác, mình ly hôn với Phong Lập Hân, thì có liên quan gì đến cô ta? Tuyết Lạc có chút không hiểu tại sao Lam Du Du đột nhiên nồi điên!

“Nhưng người mà Phong Lập Hân thích là cô!” Tuyết Lạc đáp theo bản năng.

“Cô không cần quan tâm Phong Lập Hân có thích tôi hay không! Tôi và anh ây sẽ không bao giờ có thê ở bên nhaul Có chêt cũng sẽ không! Cũng không ngại nói thăng với cô: Người tôi thích là Phong Hàng Lãng! Trước khi gặp Phong Lập Hân, anh Lãng và tôi sớm đã quen biệt nhau rôi. Chúng tôi đang yêu nhau sâu đậm! “

Những gì Lam Du Du nói, thực sự khiên Tuyệt Lạc choáng váng: Hoá ra, Lam Du Du và Phong Hàng Lãng sớm đã quen biết nhau? Kỳ thực khi, Phong Hàng Lãng tìm kiêm người bắt chước giọng nói của Lạm Du Du, sự thâu hiêu của anh ây về Lam Du Du đã giải thích rất rõ ràng tất cả điều này.

Phong Hàng Lãng và Lam Du Du sớm đã yêu nhau từ lâu rồi sao?

Vậy thì tại sao anh ta cứ không _”

ngừng nghỉ mà quây rày Lâm Tuyết Lạc cô làm cái gì2 Có lễ nhóc con trong bụng cũng cảm nhận được sự thương cảm của mẹ, cô găng hệt sức an ủi mẹ Tuyết Lạc, một cơn buôn nôn ập đến, Tuyết Lạc suýt chút nữa nôn vào mặt Lam Du Du.

Tuyết Lạc không dám nói chuyện, vừa che bụng vừa chỉ tay vào phòng tắm, cảm giác khiên cho người ta cảm nhận được chính là trong lòng cô vô cùng lo lăng.

Sau khi đóng cửa phòng tắm, Tuyết Lạc nhanh chóng mở vòi nước đê che đi tiêng nôn mửa không thê chịu nồi của mình.

Có lẽ đứa nhỏ trong bụng biết: Nêu _.

thức ăn bị mẹ nôn ra, bé sẽ không thể hập thụ được chất dinh dưỡng của mẹ, không thê lớn lên khỏe mạnh và không thê bảo vệ được mẹ. Vì vậy, nó rât cô găng đề không đề mẹ nỗn ra những gì vừa ăn trong bụng.

Tuyết Lạc chỉ bị nôn khan, lại không thê nôn ra được gì. Đôi mắt cô đỏ bừng vì khó chịu.

“Lâm Tuyết Lạc, cô đang lề mè cái gì bên trong vậy? Cô đừng hòng dùng th đoạn âu trĩ như vậy đề trồn tránh tôi!”

Ngoài cửa phòng tắm, truyền đến âm thanh Lam Du Du đóng sầm của lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play