Chương 377:
Vừa nghĩ đến tiết học sáng nay là của lão quái họ Tiết, Tuyết Lạc mất hét can đảm đề trốn học.
Lam Du Du trằm ngâm một lúc với đôi mày lá liễu xinh đẹp, rồi hậm. hực nói một cách quái gở: ‘Lâm Tuyết Lạc, không ngờ bạch liên hoa * cô quả là nhanh mồm nhanh miệng!
Cô cho răng cô bỏ qua tội câu dân anh Lãng như vậy. Tôi sẽ tin cô sao?”
* những cô gái tỏ ra mình là người ngây thơ, vô tội nhưng bên trong lại nham hiểm xảo trá “Cô sẽ tin điều đó! Vì những điều tôi nói đều là sự thật!” : Tuyết Lạc không cho Lam Du Du thời gian để tiếp tục Suy đoán, mà trực tiếp trả lời cô ta một cách khẳng định.
Nhớ đến chiêu này, là chiêu mà cô đã học được từ Phong Hàng Lãng: chính là khi đôi thủ đang bán tín bán nghi, phải dứt khoát gia tăng lợi thế đề đối phương để tin tưởng vào mình. Mà dùng cách trả lời Lam Du Du một cách khẳng định như thé, điều này chắc chăn này sẽ xua tan đi sự “nghỉ ngò” của cô ta.
Lam Du Du nheo mất liệc nhìn khuôn mặt trăng bệch của Lâm Tuyết Lạc, dường như đang phán đoán xem những lời mà Tuyết Lạc nói là thật nay giả.
Tuyết, Lạc buộc bản thân phải bình tĩnh rồi lại bình tĩnh, không thẻ thua Lam Du Du về khí chất, thua một bước, thì sẽ thua những bước sau.
Tuyết Lạc không muốn làm kẻ thù với Lam Du Du, chỉ là câu nói tất cả những người phụ nữ nhung nhớ đến Phong Hàng Lãng của cô ta, đều phải chết, ít nhiêu vẫn khiến Tuyết lá cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa cô của hiện tại còn là một người sắp làm mẹ.
Đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
“Lâm Tuyết Lạc, điều cô nói là thật hay giả, đêu không quan trọng! Bởi vì tôi sẽ tự mình đích thân kiểm chứng!”
Lam Du Du khẽ hừm lạnh một tiếng.
Người phụ nữ này đã bỏ nhiều công.
sức để đột nhập vào ký túc xá của cô, chẳng lẽ chỉ: đề khởi binh hỏi tội xem cô có câu dẫn Phong Hàng Lãng ha không thôi sao? Su Chắc không đơn giản như vậy chứ.
Trong lúc mơ mơ hồ hô, Tuyết Lạc cảm nhận được Lam Du Du chắc là.
đang có chuyện gì đó kỳ lạ hơn muôn nói với cô.
Đúng như dự đoán, vài giậy sau khi Lam Du Du nhìn chăm chăm Tuyết Lạc, lại một lân nữa hé mở đôi môi đỏ mọng.
“Lâm Tuyết Lạc, trở lại sống ở nhà họ Phong với tôi đi!”
Tuyêt Lạc thực sự giật mình: trỏ lại sông ở nhà họ Phong? Cô không thèm! Trên dưới nhà họ Phong, ai cũng là đồng bọn của Phong Hàng Lãng!
“Tôi sống ở trong trường rất tốt.”
“Lâm Tuyết Lạc, không phải tôi đang thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho côI Đương nhiên, cũng có thê nói là đang đe dọa cô!”
Lam Du Du luôn là một nữ vương cao cao tại thượng đây ngạo mạn, sao có thê đê cho Lâm Tuyết Lạc cô phản kháng lại nguyện vọng của cô ta chứ.
Trở lại sống ở nhà họ Phong, chẳng phải mình và đứa nhỏ trong bụng sẽ gặp nguy hiêm hơn sao?
Nghĩ đến việc người nhà họ Phong có thê sẽ đe dọa con của cô với Phong Hàng Lãng, nhận lại làm con trai của Phong Lập Hân, toàn thân Tuyệt Lạc liên cảm thậy khó chịu. Không phải cô có thành kiên với Phong Lập Hân, mà là cô thực sự không muôn con mình chịu uât ức.
Thay vì như vậy, chỉ bằng tự mình đưa đứa nhỏ rời đi, một mình nuôi dưỡng.
Tuyết Lạc cũng biết, đưa ra quyết định như thê thì dễ, nhưng thực sự muôn thực hiện được thì cực kỳ khó.