Hôm sau Dương Hoa Yến có đến tìm Lam Phong hai lần nhưng quản gia Châu và mọi người đều nói nhị thiếu gia nhà họ đã đưa phu nhân của mình đi chơi theo lời dặn dò của anh. Dương Hoa Yến khi biết Lam Phong đã kết hôn thì rất không cam lòng, rõ ràng cô đã gần gũi với anh từ nhỏ, tại sao anh lại không để cô vào mắt chứ? Dương Hoa Yến không chấp nhận điều này, anh nhất định phải là của cô.
Sau khi chờ Tiểu Văn và một người nữa cất hành lý của mình với Ngụy Anh lên xe thì Lam Phong nhìn quản lý Châu.
- Thím Châu, bọn con đi đây, thím và mọi người ở lại giữ sức khỏe nhé.
Ngụy Anh cũng lên tiếng.
- Hè con lại về đây thăm mọi người.
Quản lý Châu.
- Hai thiếu gia thỉnh thoảng vẫn về đây công tác, tiểu thiếu gia nếu rảnh thì đi cùng hai cậu ấy nhé.
Ngụy Anh mỉm cười.
- Vâng. Bọn con đi nhé.
Nói rồi Lam Phong mở cửa xe cho Ngụy Anh vào trong rồi anh cũng ngồi vào. Quản lý Châu cùng mọi người đứng nhìn theo đến khi xe đi khuất con đường rợp bóng cây xanh hai bên. Ngụy Anh ở đây có một tuần mà ai cũng yêu quý, cậu luôn tươi cười và thân thiện với mọi người khiến ai cũng thoải mái.
Đến chiều máy bay hạ cánh, Lam Phong cùng Ngụy Anh đi ra đã thấy Cố Hạo và Tiểu Văn chờ ở đó, hai người thấy chủ nhân của mình liền nhanh chóng đi tới kéo hành lý.
Ngụy Anh nhìn thấy họ thì mỉm cười.
- Mọi người ở nhà khỏe không?
Cố Hạo thấy cậu đã về trong lòng rất vui, dù cách một hôm cậu lại gọi điện hỏi thăm về nhà thì anh vẫn thích nhìn trực tiếp cậu hơn. Cố Hạo cười nói.
- Mọi người đều khỏe, nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia đi đường xa chắc mệt rồi, chúng ta mau ra xe về nhà thôi.
Lam Phong gật đầu nắm tay Ngụy Anh đi sau Cố Hạo ra xe.
Về đến nhà, sau khi chào hỏi Lam tổng và Lam Hải xong, Lam Phong dặn Cố Hạo bỏ quà được đóng gói trong thùng ra chia cho mọi người rồi đưa Ngụy Anh lên phòng nghỉ ngơi. Ngụy Anh bước đến bên giường thả người xuống.
- Về nhà thoải mái quá.
Lam Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, vuốt tóc mái của cậu.
- Mệt lắm phải không? Em nghỉ chút đi rồi anh đưa em vào tắm.
Ngụy Anh nắm bàn tay anh áp vào má mình.
- Hơi mỏi một chút, anh cũng nằm nghỉ chút đi.
Lam Phong luồn tay qua gáy cậu ôm.
- Ừm, nghỉ 15 phút nhé.
Ngụy Anh gật đầu rồi vùi đầu vào ngực anh, thế mà lại ngủ quên từ lúc nào. Hai người tỉnh dậy cũng hơn 6h chiều. Ngụy Anh dụi mắt.
- Em ngủ quên mất.
Lam Phong.
- Anh cũng vậy.
Rồi anh kéo cậu ngồi lên.
- Để anh vào xả nước ấm vào bồn rồi em hãy vào.
Ngụy Anh.
- Được, em sẽ lấy quần áo cho anh.
Lam Phong hôn lên trán cậu một cái rồi mới đứng lên đi vào trong.
Bữa tối mọi người quây quần đầy đủ bên bàn ăn, Lam tổng hỏi qua Lam Phong tình hình ở resort rồi nói.
- Các con có nhớ bác Dương bạn của cha không?
Ngụy Anh giật mình, Lam tổng bỗng dưng lại nhắc đến bạn chí cốt lúc này?
Lam Phong không nói gì, anh vốn không quan tâm mấy chuyện này. Lam Hải thì mỉm cười.
- Có chứ cha, trước bác cũng hay đến nhà ta chơi mà.
Lam tổng gật gù.l
- Ừ, đợt này bác Dương đưa Yến nhi về nước, hẹn mấy hôm nữa sẽ dẫn con bé đến đây chơi. Lúc nhỏ các con thân với nhau lắm đấy.
Lam Hải.
- Vâng.
Ngụy Anh nhìn sang Lam Phong, anh vẫn điềm nhiên ăn, thái độ như chuyện Lam tổng vừa nói chẳng liên quan gì đến mình. Thỉnh thoảng anh còn gắp thức ăn cho cậu rồi nhắc nhẹ.
- Em ăn nhiều một chút.
Ngụy Anh ừ hữ nhưng trong lòng nghĩ lại mấy lời nói của Dương Hoa Yến mà bỗng thấy hoang mang, một nỗi lo lắng mơ hồ đột nhiên vô duyên vô cớ lại xuất hiện.
Lam Phong tuy tập trung vào bữa ăn nhưng không bỏ qua biểu cảm nào của cậu. Anh biết cậu lại lo xa rồi, từ khi nào mà cậu lại không tự tin vào bản thân mình như thế? Lam Phong nén tiếng thở dài, anh phải nghĩ cách để củng cố tinh thần cho cậu thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT