Lam Phong ngồi tựa lưng vào thành giường, laptop để trên đùi, vừa làm việc vừa ngó Ngụy Anh. Bây giờ là gần nửa đêm, cậu đã ngủ liền mấy tiếng đồng hồ rồi, anh tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi phòng, luôn túc trực ở bên.
Ngụy Anh cựa mình, lông mày nhíu lại, miệng ú ớ không rõ, Lam Phong nhanh chóng bỏ laptop sang mặt tủ, tay vỗ nhẹ má cậu.
Ngụy Anh nhìn sang, rồi lại nhìn xung quanh, cậu nhận ra mình đang ở Lam gia, bất ngờ ôm chầm lấy anh.
- Lam Phong.
Lam Phong ôm lưng cậu vỗ về.
- Em an toàn rồi, có anh ở đây, không sao đâu.
Ngụy Anh tay ôm chặt anh, cả người cảm thấy lạnh toát. Lam Phong cảm nhận được cậu đang run lên, anh lo lắng kéo cậu ra mà Ngụy Anh nhất định ôm chặt lấy anh không chịu rời. Lam Phong yên lặng ngồi ôm cậu một lúc đến khi Ngụy Anh đã bình tâm lại, cậu chủ động buông tay ra. Lam Phong nắm bàn tay cậu đưa lên môi hôn, mắt nhìn vào gương mặt thân thương ấy, nhẹ nhàng.
- Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa.
Ngụy Anh gật đầu, giọng còn có chút hoảng loạn.
- Họ nói với em là anh đợi ở trong đó, lúc em vào thì không có ai, quay ra cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Em gọi vọng ra mà không thấy ai thưa, và rồi hắn ta bước vào, hắn...em khi ấy đầu óc quay cuồng, chỉ có thể cố đẩy hắn ra, áo cũng bị hắn xé rách, hắn định...
Lam Phong kéo cậu ôm.
- Anh hiểu rồi, em hãy gạt bỏ tất cả ra khỏi đầu đi, đừng nghĩ về nó nữa, có anh ở đây rồi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.
Ngụy Anh gật đầu rồi dụi mặt vào vai anh.
- Có phải em bị bỏ thuốc không?
Lam Phong vòng tay ôm cậu hơi siết lại.
- Bác sĩ đã đến kiểm tra và cho em uống thuốc giải rồi.
Ngụy Anh.
- Ừm.
Lam Phong kéo cậu ra.
- Anh lấy cháo cho em ăn nhé, bữa tối em vẫn chưa ăn gì.
Ngụy Anh.
- Mấy giờ rồi?
Lam Phong.
- 23h.
Ngụy Anh.
- Em đã ngủ lâu thế ư?
Lam Phong áp tay lên má cậu.
- Có thể ngủ được là tốt.
Ngụy Anh im lặng, trong lòng thực sự vẫn còn sợ hãi, xém chút nữa cậu đã bị tên ngoại quốc đó làm thịt rồi, như vậy cậu làm sao có thể đối mặt với anh chứ. Ngụy Anh nghĩ đến đây bỗng rùng mình. Lam Phong thấy vậy thì lo lắng.
- Em thấy trong người thế nào?
Ngụy Anh tựa người vào ngực anh, cậu không muốn giấu giếm anh nên nói thật.
- Em thấy toàn thân rã rời, rất mệt.
Lam Phong nghe tim mình nhói đau, không ngờ anh chỉ rời đi có một lúc mà cậu đã xảy ra chuyện này rồi. Lam Phong tay ôm cậu, giọng trầm ấm.
- Có lẽ anh phải tính toán một chút, muốn để em bên cạnh để có thể bảo hộ em bất cứ lúc nào.
Ngụy Anh ngước lên nhìn anh, Lam Phong cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.
- Để anh lấy nước cho em rửa mặt rồi ngồi đây đợi anh xuống lấy cháo cho em.
Ngụy Anh gật đầu buông anh ra.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lam Phong ra mở, Cố Hạo thấy anh thì nói.
- Tôi thấy đèn phòng cậu vẫn sáng nên...
Lam Phong mở rộng cánh cửa ra.
- Cậu vào đi, Ngụy Anh vừa tỉnh rồi.
Cố Hạo đi theo chân Lam Phong vào trong, nhìn thấy Ngụy Anh đang cầm khăn lau mặt, chậu nước kê trên chiếc ghế để bên cạnh. Cố Hạo đến gần, nhìn cậu, trong lòng là cảm giác thương xót.
- Cậu thấy trong người thế nào?
Ngụy Anh nhìn Cố Hạo hơi cười.
- Tôi ổn rồi, cảm ơn anh.
Cố Hạo.
- Tôi lấy cháo cho cậu nhé.
Lam Phong ngồi đó liền lên tiếng.
- Tôi cũng đang định xuống phòng ăn lấy cháo cho Ngụy Anh, vậy cậu lấy giúp tôi nhé.
Cố Hạo đáp "Vâng" rồi nhìn Ngụy Anh thêm vài giây mới quay người đi xuống dưới nhà.
Lam Phong chờ Ngụy Anh rửa mặt, rửa tay xong thì bê chậu nước vào trong. Anh quay ra ngồi xuống bên giường, tay vuốt lại mái tóc rối của cậu.
- Sáng mai anh sẽ gọi điện cho anh Nhiếp Minh xin nghỉ cho em, trước mắt em ở nhà nghỉ ngơi đã, chứ giờ để em đi làm anh không yên tâm.
Ngụy Anh gật đầu, tay nắm bàn tay anh, cố mỉm cười để anh an lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT