Trương Tử Thành bỏ ống nghe xuống vắt qua cổ, cười.
- Mọi thứ vẫn ổn, nhịp tim em bé đều. Giáo sư nói cậu cần nhất là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt vì thể trạng cậu hơi yếu.
Ngụy Anh kéo tay đưa cho Trương Tử Thành miếng trái cây.
- Tôi đang cố gắng ăn nhiều hơn, dạo này cũng hạn chế làm việc, cái nào quan trọng mới nhận thôi.
Trương Tử Thành.
- Lam gia và Giang gia đều thuộc hàng giầu có nhất nhì sao cậu còn phải đi làm làm gì?
Ngụy Anh cười.
- Lam Phong cũng muốn tôi nghỉ làm để tập trung tịnh dưỡng, nhưng công việc mà mình yêu thích thì mình luôn say mê, không muốn từ bỏ. Cũng giống như cậu, ước mơ làm bác sĩ nên đã phấn đấu không ngừng dù cho hoàn cảnh khó khăn thế nào. Nói thật, tôi rất khâm phục cậu đấy, một mình bươn chải mà vẫn luôn đạt thành tích tốt, giáo sư tự hào về cậu lắm.
Trương Tử Thành được khen thì ngại ngùng.
- Tiểu thiếu gia cứ nói quá, tôi cũng bình thường thôi ạ.
Ngụy Anh bắt đầu chiến lược thăm dò.
- Cậu học hành xuất sắc, chăm chỉ chịu khó lại còn khôi ngô tuấn tú như vậy chắc hẳn nhiều bạn thích lắm nhỉ.
Trương Tử Thành thật thà đáp.
- Tôi cũng chẳng để ý, cậu thấy rồi đấy, tôi vừa nghèo lại vừa mồ côi thì ai mà thích chứ. Giờ chỉ mong đến lúc công việc được ổn định, ngày đủ ba bữa cơm là hạnh phúc rồi.
Ngụy Anh.
- Sao cậu không mơ đến những cái cao hơn?
Trương Tử Thành.
- Không phải tôi không muốn mơ mà là không dám, nỗ lực đi làm để kiếm tiền học đại học cuối cùng cũng hoàn thành. Tôi muốn làm bác sĩ là để cứu giúp nhiều người chứ không phải lấy đấy làm bước đẩy để với lên cao. Nghèo một chút những cứu được nhiều bệnh nhân cũng thấy hạnh phúc lắm ạ.
Ngụy Anh mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt thân thương.
- Cố Hạo quả là không nhìn nhầm người, cậu rất xứng đáng được nhận những gì tốt nhất. Giờ tôi có một đề nghị không biết là cậu có thuận lòng không?
Trương Tử Thành nhìn cậu hơi khó hiểu.
- Tiểu thiếu gia cứ nói đi ạ, việc gì nằm trong khả năng tôi nhất định sẽ không từ chối.
Ngụy Anh hắng giọng rồi nói tiếp.
- Tôi đã bàn với chồng tôi rồi, tốt nhất là nên đón cậu về đây ở.
Trương Tử Thành ngạc nhiên mắt mở lớn.
- Đón tôi về đây à? Tại sao?
Ngụy Anh vẫn nhẹ nhàng.
- Bởi tôi thấy cậu thứ nhất là đi làm từ nhà đến viện đều phải đi qua hai trạm xe buýt, thứ hai buổi chiều cậu còn đến đây thăm khám sức khỏe cho tôi xong lại vòng về nhà, mất rất nhiều thời gian. Tôi đã tính rồi, từ nhà tôi đến viện gần hơn một nửa đường so với đi từ nhà cậu. Cậu dọn đến đây ở vừa tiện đi làm, vừa tiện để ý sức khỏe cho tôi, trong nhà có một bác sĩ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Trương Tử Thành giống như mình đang nằm mơ, câu chuyện này thật kỳ lạ.
- Nhưng tôi...tôi ở đây không có đủ tiền để thuê phòng đâu.
Ngụy Anh cười lên tiếng.
- Ngốc quá, ai nói lấy tiền thuê nhà của cậu chứ. Chúng tôi cho cậu ở miễn phí, còn nếu cậu ngại thì tiền thuê nhà đó coi như tiền lương tôi trả cậu vì mỗi ngày đều theo dõi sức khỏe cho tôi.
Trương Tử Thành.
- Tôi có thể suy nghĩ được không?
Ngụy Anh.
- Được, nhưng chỉ trong hôm nay thôi, chúng tôi thực sự quý mến cậu nên mới đề nghị như thế, hy vọng cậu không từ chối. Cậu biết đấy, tôi mỗi ngày cơ thể đều thay đổi nên rất cần một bác sĩ riêng, cậu là học trò ưu tú của giáo sư nên tôi hoàn toàn tin tưởng.
Trương Tử Thành ngồi trầm ngâm, trong đầu hơi rối, có nằm mơ cậu cũng không thấy ai tốt như vị tiểu thiếu gia này.
Ngụy Anh lên giường, nằm gối đầu lên đùi Lam Phong. Anh bỏ cuốn sách ra đầu tủ, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu.
- Em đã nói chuyện với Trương Tử Thành chưa?
Ngụy Anh gật đầu.
- Em nói rồi, có vẻ cậu ấy rất ngạc nhiên, không biết giờ này đã suy nghĩ xong chưa.
Lam Phong.
- Em có vẻ rất thích tên nhóc đó.
Ngụy Anh ngước nhìn anh.
- Anh ghen à?
Lam Phong cười.
- Không, anh thấy lạ thôi.
Ngụy Anh đều giọng.
- Có lẽ vì cậu ấy cùng hoàn cảnh sớm mồ côi giống em nên em thấy trong lòng có gì đó rất gần gũi. Nhưng em may mắn hơn Trương Tử Thành là không phải sống nghèo khổ. Giang gia rất tốt với em.