*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo chân hắn và 2 nữ tỳ đến 1 căn phòng.
- Nhà ngươi đêm nay sẽ ở đây, đợi ngày mai theo ta đi tìm Mạch Mạch giải thích chuyện hôm nay không đến đón nàng.
Hắn nói xong rồi quay đi
- Dạ thưa đại nhân, nô tỳ có cần ở lại hầu hạ phu nhân không thưa đại nhân.?
nữ tỳ ôn nhu hỏi
- Không cần! ả ta không phải là phu nhân của các ngươi, đợi đến khi giải thích xong với Mạch Mạch ta sẽ đưa ả đi.
Hắn nghiêm nghị. nói xong hắn đi ngay
- Dạ...
Có phải là quá đáng lắm không?
dù sao cũng đã bái đường với tôi rồi thì tôi coi như là gái đã xuất giá hắn làm thế thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ.
Giờ thì chỉ còn lại 1 mình tôi lẻ loi ở cái chốn âm u lạnh lẽo này thôi, tôi bước vào phòng, nhìn quanh thì thấy phòng này cũng to không kém gì phòng hắn có điều không lộng lẫy và nguy nga thôi.
Tôi lặng lẽ leo lên giường, lấy tay xoa nhẹ lên vết thương do hắn gây ra, vết thương của tôi đã tê dại vì cái lạnh ở đây.
Tôi chợt nghĩ về mẹ. có phải bây giờ gia đình họ Trương đó không phải sẽ làm khó mẹ tôi hay sao, không đón được dâu họ sẽ làm ầm lên rồi bắt mẹ tôi trả số bạc đó, thân đơn chiếc mẹ tôi phải làm sao đây?
Tôi ngủ thiếp đi trong nước mắt.
_________________________
- Lạc Lạc!!! cô có mở cửa ra hay không?
đã đến lúc cô nên giúp ta giải thích với Mạch Mạch rồi.
Tôi bừng tỉnh vì tiếng gọi to của hắn ngoài cửa, tôi bật dậy ra mở cửa cho hắn.
- Tên xấu xa nhà người có thể đối sử tốt với ta 1 chút có được không hả?
Tôi tức giận trong cơn buồn ngủ
- Cho ta 1 lý do để đối sử tốt với ngươi xem.?
hắn cười khinh bỉ
- Này này...không phải ngươi cần ta giải thích với cái cô Mạch Mạch gì đó hay sao? nếu chẳng may ta vì ngươi đối sử không tốt rồi mệt mỏi, rồi lỡ nói sai cái gì đấy thì ta không chịu trách nhiệm đâu.
Tôi kênh mặt đáp trả
- Ngươi giỏi lắm,miệng lưỡi cũng khá gião luyện
- Cảm ơn lời khen à, giờ thì ngươi ra ngoài đợi ta thay đồ.
nói xong tôi đóng sầm cửa lại.
Thây đồ xong tôi ra ngoài và lên kiệu đi với hắn.
Tuy nói là sáng nhưng vì là Âm Giới nên không sáng được là bao, cộng thêm không hề có ánh mặt trời toàn bộ đều bị mây che kín dày đặc nên không gian vẫn cứ vậy mà buốt lạnh vô cùng.
hôm nay hắn mặc 1 bộ y phục màu đen điểm sắc đỏ, còn mái tóc trắng bạc của hắn lại bay bay trong thật ma mị và quyền lực.
Nếu chẳng may phải lấy hắn thật thì cũng không đến nỗi nào, vì hắn quả là có 1 nhan sắc thoát tục.
Đang nhìn hắn đắm đuối thì bị hắn liếc cho 1 cái muốn bay mất linh hồn, Đôi mắt nhà người sao lại sắt bén đến thế cơ chứ.
Không được, lại đánh rơi liêm sỉ rồi phải nhặt lên lại, không thôi hắn biết tôi để ý nhan sắc của hắn thì xấu hổ vô cùng.
- Tại sao nhà ngươi không biến thân cho lẹ mà đi kiệu làm gì cho lâu vậy?
Tôi thắc mắc hỏi
- Phàm nhân như ngươi thì biết cái gì!
hắn nghênh mặt
- Này! có cần phải kêu căng với ta như vậy không,nếu như sau này ta có chết đi thì cũng sẽ có thể thành quỷ như ngươi thôi.
- Ngươi đừng có mà đem ta ra so sánh với lũ quỷ ma tầm thường ấy, ta đường đường là cháu trai của Diêm La Vương chuyên quản lý và bắt lũ quỷ vất vưởng lâu năm trên dương thế, đến lệ quỷ thấy ta còn phải sợ kia mà.
"Hắn lại nói với giọng kêu ngạo nữa rồi"
Kiệu đã dừng, đã đến nơi.
khi tôi bước ra khỏi kiệu hắn nói với tôi đây là yêu giới.
Thác Mạch Mạch là con gái của yêu đế, Thác Mạch Mạch đã cùng lớn lên bên Diêm Nhất Phàm có thể nói là thanh mai trúc mã.
Tôi theo chân hắn đi vào 1 dinh phủ to lớn và tráng lệ, chỉ có điều xung quanh không khí ảm đạm và đen xì.
Vào bên trong tôi có 1 vị cô nương mặc 1 bộ y phục màu đỏ thẳm, tóc đen buông dài.
kề cận nàng ta có 2 nữ tỳ.Nói về nhan sắc thì thần tiên còn phải thua xa, nhìn dung mạo mỹ miều ấy tôi còn thấy hổ thẹn.
Tân nương của hắn có nhan sắc như vậy chả trách hắn chê tôi chẳng ra gì là phải rồi.
- Mạch Mạch, ta nhớ nàng lắm
hắn vội vàng chạy đến ôm cô nương ấy
Nhưng theo như tôi thấy nàng ấy không có phản ừng gì nhiều với màng tình cảm thắm thiết của hắn.
- Sao hôm qua chàng lại không đến đón dâu vậy.?
xem ra phụ thân ta đã bị chàng làm cho 1 phen bẽ mặt với yêu giới rồi!
Nàng ta nói nhỏ nhẹ nhưng đầy chấp vấn.
- Mạch Mach nàng phải tin ta, mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu.
Vừa nói xong hắn liền lôi tôi vào
- Mạch Mạch cô ta sẽ kể cho nàng nghe tất cả
Hắn ta đang lấy tôi ra làm bia đỡ cho hắn đây mà!
- Chào tiểu thư, tôi là Lạc Lạc mọi chuyện thật sự không phải lỗi do hắn....
Tôi từ từ kể lại hết tất cả mọi chuyện cho nàng ta nghe.
- Nhất Phàm chàng yên tâm, cho dù là phụ thân của ta có giận chàng,nhưng chắc chắn hôn lễ của chúng ta sẽ không bị hủy bỏ, mà sẽ còn sớm diễn ra thôi.
nàng ta đứng lên đi về phía hắn mà không thèm nhìn tôi lấy 1 cái
Xem ra đúng là nồi nào vung náy, Toàn những người không coi ai ra gì.
- Nàng cứ chờ ta, ta sẽ sớm giải quyết rắt rối với cô ta rồi sẽ làm lại 1 cái lễ thành thân to hơn để bù đắp cho nàng.