"Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa chợ, biết vào tay ai."
Phận làm phụ nữ, lắm lúc cũng tủi khổ vô cùng.
Ở nhà nghe theo cha mẹ, đến tuổi cưới gả, về nhà chồng thì nghe chồng, nghe gia đình chồng.
Thanh cũng chỉ là một cô thôn nữ nghèo, cha cô gây họa, ngộ sát người, cô đành phải gả đến nhà họ Trương giàu có để cha thoát tội.
Phận làm dâu, gia cảnh nghèo hèn, lại chịu ân nghĩa người khác, ở nhà này, không bao giờ cô ngẩng đầu lên được. Có bao ấm ức, tủi nhục, cô cũng phải nuốt ngược vào trong.
Nhưng mà, chồng của cô lại rất kì lạ, cứ như không phải người...