Có điều nếu là vì chuyện kia, biết đâu nàng lại có thể nhìn thấy, bộ dạng tự mình cầu nàng của vị Nhị Lang này.
Mặc Tử có loại tâm tình muốn nhìn đối phương cầu cạnh mình, đơn giản chỉ là bản tính của tiểu nữ tử mà thôi. Không vì cái gì khác, chỉ vì ngày thường trong thân phận nha hoàn quá áp lực, cơ hội giả nam không cần kiêng nể gì thật sự không nhiều, cho nên mỗi khi có thể thể hiện bản tính thì tận lực là chính mình. Nàng là người như thế nào? Nói thực, chính nàng cũng không rõ. Nhưng khẳng định là, tuyệt đối không giống những người cổ đại này.
Về phần bằng hữu, không làm cũng được. Đến khi bọn họ biết thân phận nữ nhi của nàng, lại ghét bỏ cách xa tám ngàn dặm. Nghĩ như vậy, ngón tay nàng vuốt một đường trên mép chén, nhưng không cầm lấy chén rượu.
“Ta không biết uống rượu. Thịnh tình của tiên sinh, chỉ có thể ghi nhận trong lòng, mong tiên sinh bỏ qua cho.” Không hề hay biết, lời nói của nàng cùng với thân phận một sai vặt hoàn toàn không giống.
Hai tay Trọng An đang nâng chén rượu, chuẩn bị cụng ly với đối phương, không ngờ nàng lại đáp lại như thế, vẻ mặt lộ sự xấu hổ. Nhưng bởi vì Mặc Tử nói vô cùng khách khí, khiến hắn không thể bất mãn, đành phải tự mình uống cạn, sau đó trở về chỗ ngồi.
“Hôm nay ba vị tới tìm ta, không biết là vì chuyện gì?” Mặc Tử không đợi không khí trở nên nguội lạnh, cười mở miệng hỏi.
Nhị Lang nhìn nàng, phát hiện nụ cười kia không thể nào khiến cho người ta thích, hơn nữa khóe miệng nhếch cao, ánh mắt dao động, đảo qua đạo lại, mang theo cảm giác hưng phấn khó hiểu. Có thể kết luận, trong đầu người này đang tính toán chuyện gì đó!
“Ngươi biết rõ còn cố tình hỏi? Tiểu nhị của ngươi nên sớm nói cho ngươi rồi.” Giọng nói trầm mạnh, vang lên như chuông lớn, là vị nam tử ngồi bên cạnh Nhị Lang, dáng người khôi ngô, cao lớn, tuổi tác xấp xỉ Trọng An, chỉ là tính khí chênh lệch một trời một vực.
“Lời này đúng là nói đùa.” Mặc Tử liếc nhìn Sầm Nhị đang ngồi ở một bên, khiêm tốn mười phần, “Ta chẳng qua chỉ là gã sai vặt của chủ nhân, cái gì mà tiểu nhị của ta? Mặt khác, đúng là hắn đã nói lại cho ta. Có điều, ta suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa hiểu ra ý tứ của chư vị. Phiền ba vị giải thích lại cho ta một lần.”
Đây là khiêu khích, trực tiếp ném tới trước mặt Nhị Lang, để xem hắn có thể phớt lờ được nữa hay không.
Quả nhiên, Trọng An và vị nam tử khôi ngô kia đồng thời quay sang nhìn Nhị Lang.
“Sắp xếp cho chúng ta qua sông.” Nhị Lang rốt cuộc đã mở miệng, dù sao thì im lặng cũng không phải cách giải quyết mọi chuyện.
“Vị Nhị Lang huynh này.” Mặc Tử đỉnh đạc xưng hô, “Hình như ngươi nói thiếu nửa câu. Hẳn là, ‘sắp xếp cho chúng ta qua sông, qua bãi Kinh Ngư vào Nam Đức’.”
“Ta nghĩ ngươi nghe không hiểu.” Nhị Lang liếc mắt lạnh, ai cho phép nàng gọi hắn là Nhị Lang?
Ở trong mắt Mặc Tử, vị Nhị Lang này trước sau vẫn luôn xem thường nàng.
“Nếu như nói từng chữ từng chữ một, ta hiểu. Nhưng kết nối thành một câu, ta lại không hiểu. Đổi lại là ngươi, ngươi mở tửu lâu, có người tới cửa, mở miệng không gọi thức ăn, lại muốn một chiếc thuyền, ngươi có thể hiểu được hay không?” Xem thường nàng cũng không sao, nàng thể hiện tốt một chút là được.
“Nếu như tửu lâu của ta là Vọng Thu lâu, ta nghĩ trong lòng ta sẽ rõ.” Nhị Lang vừa nói xong, rất hợp với tình hình, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thì ra là nhóm Cát Thu vừa múa xong.
Lợi hại! Trong lòng Mặc Tử khen thầm, nhưng không biểu lộ chút nào ra ngoài. Nàng cũng không thành thật, lúc này phải giả vờ ngu ngốc.
“Trong lòng ta không biết trong bụng cũng không rõ. Đã như vậy, nên để cầu về cầu, đường về đường thôi. Các ngươi muốn qua sông, tìm đến quan phủ xin xác nhận, tốn chút bạc để làm văn điệp qua cửa là có thể lên thuyền. Chuyện buôn bán của Vọng Thu lâu chúng ta, mặc dù rộng rãi nhưng cũng không quản được đến cả mặt sông. Các vị thật sự là tìm lầm địa phương rồi.”
“Phải không?” Nhị Lang lạnh nhạt hỏi lại.
“Đúng vậy.” Mặc Tử đáp rất nhanh, “Nếu không, để ta bọn tiểu nhị đi mời thứ sử đại nhân đến đây uống rượu, tiến cử giúp các vị, cũng thay các vị tiết kiệm chút chi phí?”
“Sầm Nhị ——” Nàng còn thật sự nghiêng đầu định dặn dò.
“Tiểu tử chớ càn rỡ, chúng ta còn…” Nam tử khôi ngô lông mày dựng ngược.
“Thạch Đầu lão đệ, không thể nói năng lỗ mãng.” Trọng Văn kéo hắn lại.
Mặc Tử nhìn thấy rõ ràng, là do Nhị Lang liếc mắt, chặn lại lời nói của nam tử khôi ngô. Mặc dù bị cắt ngang, nhưng nàng cũng đoán dược, lời đó hơn phân nửa là nói bọn họ không cần tiến cử. Hiển nhiên, thân phận của mấy người này không thấp. Nhưng nếu là quan lớn trên kinh, có thể dễ dàng lấy được văn điệp, vì sao còn muốn lén lút qua sông? Điểm ấy, tạm thời nàng không nhìn thấu.
“Tiểu ca, lần này gặp lại chúng ta, khi nghe đến bãi Kinh Ngư, phản ứng của ngươi cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.” Trọng An nhận được ám chỉ bên cạnh, con mắt vừa mở lại híp lại, thần sắc vững vàng.
Mặc Tử nhớ lại lần đầu tiên nghe chuyện về bãi Kinh Ngư nàng có phun ra một ngụm trà, vốn tưởng không có người chú ý, hóa ra vẫn rơi vào mắt người có tâm.
“Thì sao? Các ngươi nói cái gì mà ác quỷ, bạch cốt, bụi hoa lau độc, còn giống như tận mắt chứng kiến vậy. Nghe thú vị, thấy buồn cười, đúng lúc có trà ở trong miệng, không kiềm chế nổi nên phun ra. Không được sao?”
“Hắn chưa từng chứng kiến, chỉ là kể lại chuyện mà thôi, có lẽ ngươi tận mắt chứng kiến rồi, thấy không phải chuyện như thế, cho nên mới thấy buồn cười.” Ám chỉ với Trọng An, tất nhiên là Nhị Lang. Lúc ấy, hắn ngồi cách Mặc Tử gần nhất, nghe rất rõ ràng. “Theo ta được biết, bãi Kinh Ngư là nơi nguy hiểm già trẻ lớn bé Lạc Châu đều biết, chỉ nghe tên thôi đã mất hồn mất vía.”
“…” Không xong rồi, không cẩn thận đắc ý vênh váo. Nàng đã nói Nhị Lang này lợi hại đúng không? Đúng là không nên vuốt râu hùm: “Lời này của huynh đài cũng không có đạo lý. Lá gan ta lớn, không sợ quỷ, nghe chuyện quỷ thần chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ vì thế mà ta có bản lĩnh mang bọn ngươi vượt qua sông?”
“Dưới cái nhìn của ta, ngươi cười là vì người khác không biết, cũng vì ngươi rõ ràng tư thuyền thực sự có thể qua bãi Kinh Ngư đúng không?” Một câu nói của Nhị Lang, khiến người đối diện ngừng cười.
“Chẳng qua là ngươi đoán, lấy gì để chứng minh?” Mặc Tử mặc kệ, có chết cũng không thừa nhận. Đường ranh giới quốc gia ở cổ đại được phân chia rất rõ ràng, những không giống hiện đại muốn ra nước ngoài phải làm hộ chiếu qua hải quan, trái ngược lại, chuyện quản lý xuất nhập biên giới có vẻ khá lỏng lẻo, dân chúng hai nước có thể tùy tiện ra vào. Nhưng hiện tại hoàn cảnh không như trước, vì đề phòng Đại Cầu, xuất cảnh không còn dễ dàng nữa, kiểm tra vô cùng gắt gao.
“Quặng sắt Nam Đức không nhiều lắm, nhưng lại có nơi chế tác kiếm danh chấn bốn phương. Nơi này sản xuất ra đoản kiếm không hề giống như kiếm bán trong dân gian, chỉ có quan chức lớn của Đại Chu mới có thể thu mua được. Chuôi kiếm Lưu Thủy Thu Sương bên hông hộ viện của Vọng Thu lâu, dường như vô cùng sắc bén.” Nhị Lang chỉ nói năm phần, nhưng hắn biết người kia nghe nhất định sẽ hiểu được.
Mặc Tử hiểu.
Đừng nói Mặc Tử, ngay cả Sầm Nhị nghe cũng hiểu.
Lưu Thủy Thu Sương, một cách thức chế tạo đoản kiếm mới của Đông Hải Nam Đức. Sầm Đại Lang không phải là một kẻ mê võ nghệ, nhưng lại là một người ham mê thu thập binh khí. Lần trước khi Mặc Tử ra ngoài, hắn đã cầu nàng mang về một thanh.
Lạc Châu ít có người biết đến thứ này, bình thường Sầm Đại Lang giắt đoản kiếm ở thắt lưng, không có ai để ý nhiều.
Vừa khéo, lần này lại gặp người biết hàng.
Đặt vào tình cảnh hiện đại, chuôi kiếm này chính là hàng lậu, loại hành vi này chính là buôn lậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT