“Không phải Bạch Hà, là Mặc Tử.” Giang Tố Tâm nói.

Cầu Tam nương ha ha cười ra tiếng.

Mà lúc này, Mặc Tử đã đến Vọng Thu lâu. Nàng tất nhiên không thể dự liệu được trong Cầu phủ đang phát sinh chuyện gì, cũng không dự tính được những chuyện sắp phải đối mặt.

“Mặc ca, nếu ngươi đến muộn hơn chút nữa, có lẽ khách nhân sẽ không chờ nổi.” Sầm đại chưởng sự không có ở trong lâu, Sầm Nhị Lang tới đón nàng.

“Là người phương nào tìm ta?” Mặc Tử rất kinh ngạc. Bình thường nàng chỉ đến đây xem sổ sách và bàn giao một số công việc, trừ vài người trong lâu thì không tiếp xúc với ai, cũng không phụ trách công việc ngoại giao, cho nên rất ít người biết nàng. Bởi vậy, nghe nói có khách tìm, sao có thể đoán được là ai.

“Ta chưa bao giờ gặp qua những người này.” Sầm Nhị nói xong lại nhớ tới lời của hai tiểu nhị vừa rồi, “Nghe nói mấy ngày trước từng đến lâu của chúng ta ăn cơm…”

Mặc Tử đã biết là ai. Có điều dù biết, vẫn không thể đánh tan sự kinh ngạc trong lòng, chỉ càng cảm thấy kỳ quái.

Sầm Nhị vẫn còn ở nơi đó nói lải nhải, “… Chính là những người hôm đó thuê chung một gian phòng với ngươi.”

“Bởi vì cùng chung một gian phòng với ta, cho nên ngươi cho rằng chúng ta quen biết mới vội vã tìm ta đến đây?” Như thế thì đúng là hiểu lầm lớn, nàng căn bản không muốn gặp lại đám công tử tiểu thư này. Một đám chủ từ khó hầu hạ.

“Không phải.” Sầm Nhị vội vàng trả lời, “Nếu không có chuyện, nào dám tùy tiện gọi Mặc ca đến. Quy củ ấy ta vẫn nắm rõ, nếu không sẽ bị cha ta mắng đến chết mất.”

Đối với người ngoài, Sầm đại chưởng sự là người có thân phận cao nhất ở Vọng Thu lâu với. Một số người biết được chân tướng, muốn gặp gỡ chủ nhân thực sự đều phải báo với Sầm đại chưởng sự, sau đó Cầu Tam nương mới quyết định có gặp mặt hay không.

“Nhưng ngươi dùng là nội tín.” Nội tín, ý là người trong lâu yêu cầu gặp mặt, cho nên Cầu Tam nương mới dễ dàng để cho nàng xuất phủ như vậy.”Nếu không phải các ngươi vừa truyền tin Tiểu Y lập tức đưa vào, có lẽ ta ngày mai ta mới đến, ngươi đợi được sao?”

“Thì ta nói không tìm được ngươi, bảo bọn họ trở về.” Sầm Nhị cũng không phải tâm tư đơn giản như vậy, “Nếu ta dùng ngoại tín, có lẽ chủ nhân sẽ không tùy tiện để ngươi đến đây, tất nhiên còn phải suy đến cùng. Nhỡ đâu chủ nhân nổi nóng, thì cũng không phải chuyện đùa.”

Ngoại tín là chỉ nội dung đề cập đến người bên ngoài Vọng Thu lâu, Cầu Tam nương chắc chắn biết rõ ràng.

“Làm sao phải nổi nóng?” Mặc Tử cười rộ lên. Màu da bị bôi đen càng làm nổi bật lên hàm răng trắng bóng.

Sầm Nhị đã sớm nghe phụ thân nói Mặc ca và chủ nhân đều là thân nữ nhi, dù chưa từng nhìn thấy dung nhan thực sự, nhưng nhìn nụ cười này, trước mắt lại giống như xuất hiện ánh sáng rực rỡ, long lanh vô cùng. Nghĩ nếu cởi bỏ lớp hóa trang kia đi sẽ xinh đẹp thế nào, hắn tò mò nhưng cũng không dám chậm trễ chuyện chính. Liếc mắt nhìn bốn chung quanh, cúi người, nhỏ giọng nói thầm mấy câu bên tai nàng.

“Bọn họ thật sự hỏi như vậy?” Lúc trước là kinh ngạc, hiện tại lại là kinh hãi.

“Đúng là hỏi như vậy, ta nói lại một chữ cũng không sai.” Sầm Nhị lại lần nữa đứng thẳng, lui ra phía sau Mặc Tử nửa bước.”Mặc ca, nếu để chủ nhân biết chuyện này, truy cứu trách nhiệm làm lộ bí mật, cho dù không tra ra được, cha con chúng ta cũng khó thoát khỏi tội này.”

Mặc Tử cụp mắt không lên tiếng, nhưng Sầm Nhị nói đúng. Nếu mà truy cứu chuyện này, không tra ra được cụ thể là từ ai, Sầm chưởng sự không tránh khỏi chuyện bị trách phạt.

“Chờ gặp bọn họ rồi nói sau.” Việc đã đến nước này, không gặp không được.

Mặc Tử đi đến cửa gian phòng lần trước thuê chung, trừng mắt nhìn giấy dán kín cửa một hồi lâu. Nghĩ đến đám người đó, nhất là Nhị Lang cầm đầu ba người kia, phách lối như vậy, giảo hoạt như vậy, cao ngạo như vậy, lại từ kinh thành đến, tám chín phần là có quan hệ với triều đình Đại Chu. Không biết vì sao, vừa nghĩ đến triều đình chính đảng, toàn thân nàng lại không rét mà run.

“Mặc ca?” Sầm Nhị thấy bộ dáng ngẩn người của Mặc Tử, lên tiếng gọi.

“À?” Hai tay Mặc Tử nắm chặt thành quyền, “Mở cửa đi.”

Sầm Nhị đáp lời đẩy cửa đi vào.

Trên mặt Mặc Tử nở một nụ cười chu toàn, đi theo sau Sầm Nhị, khép cửa lại, nỗi sợ hãi biến mất không còn lại chút gì. Ánh mắt thản nhiên đảo qua một vòng, may mà chỉ có ba người. Ba người kia hoàn toàn khác biệt với nam nhi ở Lạc Châu, mặt mày vóc người, thậm chí ngay cả áo khoác, giày đều mang theo cốt khí bất đồng.

Từ xưa, người phương bắc luôn kiêu ngạo hơn người phương nam. Bởi vậy, người bắc đến phía nam, tự xưng là nam hạ; người nam đến phía bắc, lại gọi là bắc thượng. Nam hạ, thắng nhiều. Bắc thượng, bại nhiều.

Ba người thấy nàng, trong đó hai người vẻ mặt không thay đổi, đang uống vẫn uống đang ăn vẫn ăn. Chỉ có người tên Trọng An dáng vẻ nhã nhặn, đưa ra ý định dùng chung một gian phòng hôm đó, là nở nụ cười hiền lành với nàng.

“Vị tiểu ca này, lần trước là chúng ta lỗ mãng, làm việc tốt quá lại hóa dở, xin chớ để ở trong lòng.” Trọng An vẫn nói lời hay.

Tốt quá hoá dở là nói hai thỏi bạc kia chăng? Mặc Tử thấy đối phương vẫn ngồi bình tĩnh, không hề có ý định đứng dậy tiếp đón, cảm thấy tốt quá hóa dở chính là tác phong của bọn hắn nên cũng chẳng so đo nhiều. Vì thế, tự mình tiến đến bàn phía đối diện ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, lại cảm thấy không thoải mái. Mỗi lần nàng đến Vọng Thu lâu, theo thói quen đều ngồi cạnh cửa sổ, tựa lưng vào tường, ung dung thoải mái. Hiện tại ngồi trên ghế này, mặc dù ghế khắc tinh xảo khéo léo, nhưng lại không có chỗ tựa lưng, phải đặt tay lên trên bàn, mới có thể ngồi thẳng. Đột nhiên nhớ tới quán ăn khách sạn ở hiện đại đều là ghế bành, mà tửu lâu khách điếm ở cổ đại hầu như đều là băng ghế. Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với Cầu Tam nương, đổi từ băng ghế thành ghế dựa mới được.

“Tiên sinh khách khí rồi.” Tư thế lúc này của Mặc Tử, lưng hơi cong, hai tay đặt úp sấp trước bàn, bộ dáng tùy ý thản nhiên.

Sầm Nhị nhìn tư thế của nàng, trong lòng thán phục. Bộ dạng lúc này và lúc trước cười rộ lên khác nhau một trời một vực.

Vị Nhị Lang kia nghe Mặc Tử nói chuyện, dường như không chút để ý nhưng tâm tình cũng không đặt ở trên nhóm ca múa Cát Thu ở cao đài. Tiên sinh, là một cách tôn xưng đối với những người có tài học. Mặc ca tướng mạo bình thường này đến tột cùng là tùy ý gọi như vậy, hay là nhìn ra bản lĩnh của Trọng An mà thể hiện tôn trọng? Hắn không muốn đánh giá cao đối phương, nhưng cũng không thể xem thường.

“Lần trước là ta sai trước.” Mặc Tử nói vẻ không lưu tâm, “Cũng là chuyện đã qua, về sau không cần nhắc lại. Có câu không đánh không quen. Nếu không phải một lần đối đầu cũng không có lần gặp mặt này.” Tuy rằng một chút nàng cũng không muốn gặp lại.

“Nói rất hay, không đánh không quen.” Trọng An đứng dậy, nhấc lên một bầu rượu, rót đầy vào chén trước mặt Mặc Tử, “Tiểu ca, ta kính ngươi một ly. Coi như bỏ qua hiềm khích lúc trước, Trọng An nguyện kết giao bằng hữu với ngươi.”

Sở dĩ Mặc Tử có thể thành thực đi theo Cầu Tam nương, bởi vì nàng và Cầu Tam nương có vài phần giống nhau. Một trong số đó chính là mặc kệ người khác đối với nàng tốt bao nhiêu, vẫn luôn ôm điểm thái độ hoài nghi. Lấy thân phận một quân nhân ở hoàn cảnh xa lạ hỗn loạn, trước tiên nàng vẫn coi tất cả mọi người là kẻ địch, không ngừng quan sát và thăm dò, trải qua nhiều lần khảo nghiệm, mới phân biệt ra địch và bạn.

Như vậy, Trọng An này là bạn sao?

Không phải.

Nhiều nhất ba người bọn họ chỉ không đóng vai phản diện.

Một nam tử mặc cẩm bào, đầu đội mũ ngọc quan, hơi thở bất phàm vì sao phải cùng người bộ dạng bình thường [đã hóa trang], mặc y phục vải bố, thân phận cũng không tự do nàng kết làm bằng hữu?

Có điều nếu là vì chuyện kia, biết đâu nàng lại có thể nhìn thấy, bộ dạng tự mình cầu nàng của vị Nhị Lang này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play