Đặt vào tình cảnh hiện đại, chuôi kiếm này chính là hàng lậu, loại hành vi này chính là buôn lậu.
Giống như buôn lậu muối, có điều buôn lậu đồ vật phạm vi rộng lớn hơn, đa số quan phủ đều khống chế nghiêm ngặt, dân gian không dễ có được, mượn đạo lý đầu cơ trục lợi, cố định giá khởi điểm.
Hiện tại, ba người này tìm tới cửa, mặc dù không có nói thẳng ông chủ phía sau Vọng Thu lâu là người buôn lậu, nhưng cũng nắm chắc có liên quan đến việc buôn lậu.
Mặc Tử không vì Cầu Tam nương, cũng phải vì chính mình mà phủ nhận đến cùng.
“Lời này sai rồi. Cái gì mà Lưu Thủy Thu Sương, các ngươi không nói căn bản ta cũng không biết. Theo ta thấy, bên hông mỗi hộ viện trong Vọng Thu lâu đều có một thanh đoản kiếm. Chuyện này e rằng các ngươi hiểu lầm rồi.” Trước khi đến đường cùng, tuyệt đối nàng không thừa nhận.
“Vậy ngươi gọi người tới, để chúng ta hỏi cho rõ!” Lên tiếng như sét đánh đất bằng, Thạch Đầu lão huynh khí thế rầm rầm.
“Các cửa hàng buôn bán ở Lạc Châu phồn thịnh. Theo như các ngươi nói, Lưu Thủy Thu Sương kiếm chỉ có thể rơi vào tay quan lớn, cho dù là như thế cũng không phải không thể mua bán. Một gia tộc từ hưng thịnh đến suy vong, đồ tốt đều có thể lưu lạc ra dân gian, người có duyên thì có được, chẳng lẽ cũng là chuyện đắc tội mất đầu?” Mặc Tử không ngốc, đương nhiên sẽ không gọi người lên, biến thành chuyện không đường cứu vãn.
“Con bà nó, cái gì cũng đều do ngươi nói là được sao!” Thạch Đầu lão huynh xuy râu trừng mắt, rầm —— vỗ cái bàn.
Bầu rượu trên bàn nảy lên, chén rượu lúc nãy được rót đầy trước mặt Mặc Tử sánh ra hơn phân nửa, tràn ra ướt cả một mảnh khăn trải bàn Cẩm Lam.
Sầm Nhị vốn là chột dạ thay huynh trưởng nhà mình, bị gã Thạch Đầu kia hung tợn rống lớn, tuy rằng cố gắng không thể hiện kinh ngạc, nhưng ánh mắt liếc tới liếc lui, chốc lát nhìn ba người đối diện, chốc lát lại liếc nhìn Mặc Tử, trong lòng không yên.
Trọng An nhìn thấy biểu hiện của Sầm Nhị, mày rậm đắc ý giơ lên, “Tiểu ca, ngươi rất trấn định, đáng tiếc người khác không giống ngươi.” Tay đặt trên bàn, bình tĩnh nhấc lên ngón trỏ.
Mặc Tử thuận mắt nhìn lại, Sầm Nhị bình thường thông minh khéo léo không còn, thay vào đó là bộ dáng chột dạ, con ngươi đảo không ngừng, trán còn lấm tấm mồ hôi. Đúng là tình cảm huynh đệ, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Trên mặt nàng cười như gió xuân thân thiết, nhưng ở dưới bàn lại dùng chân đá đá Sầm Nhị, muốn hắn lấy lại tinh thần.
“Người thành thật đứng đắn, đột nhiên bị ngươi đổ tội buôn lậu lên người, vô duyên vô cớ như vậy, bị dọa choáng váng một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Nói xong, Mặc Tử đứng dậy, vuốt lại quần áo.
Đây là muốn đi? Hai tròng mắt của Nhị Lang lóe ra tinh quang.
Sầm Nhị phát giác vẻ mặt thất thố của mình, hối hận không thôi. Cũng đứng dậy theo Mặc Tử, nhìn biểu tình trấn tĩnh của nàng, gió táp mưa sa vẫn bình thản ung dung, không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Đối phương chưa biết là nhân vật thế nào, nhưng nhìn bộ dạng rất có ngạo khí của quý nhân, hơn nữa những lời vừa rồi vừa đấm vừa xoa, ẩn dấu không biết bao nhiêu thâm ý, khiến cho hắn không dám đối mặt. Nhưng Mặc ca, rõ ràng nhỏ hơn hắn năm sáu tuổi, gặp chuyện lại không hoảng hốt, thong dong bình tĩnh. Khí độ như vậy, ai có thể ngờ là một nữ tử.
“Tuy rằng ba vị hiểu lầm, nhưng đã mất công đến đây cũng nên ở lại dùng bữa. Thức ăn ở Vọng Thu lâu không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng những nơi có thể sánh được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba vị dùng bữa xong hãy trở về. Ta chưa có đủ quyền mời khách ăn không, nhưng giảm giá thì không thành vấn đề.” Mời người ta ăn cơm, chính là nàng phải đi.
Gọi Sầm Nhị đến.
Sầm Nhị liên tiếp đáp lời, nói giảm tám phần, lập tức kéo chuông, gọi tiểu nhị đi lên để khách nhân gọi món.
Mặc Tử duỗi tay mở cửa, trong thời gian nháy mắt, cửa đã hé ra một khe hở.
Trọng An muốn đứng lên giữ lại. Ánh mắt Thạch Đầu lão huynh trừng lớn như chuông đồng, gân xanh nổi rõ trên trán, vừa muốn đập bàn chửi má nó. Nhưng cuối cùng, hai người đều không động.
Bởi vì, Nhị Lang mở miệng.
“Nếu như ngươi nói cho ta biết phương pháp qua sông, tiền tạ ơn sẽ không hề bạc.” Không cầu cạnh, nhưng đưa ra thù lao đầy đủ, “Theo như lời ngươi, ta cam đoan sẽ không gây phiền toái thêm cho ngươi hay ông chủ của ngươi nữa, chuyện này chỉ có —— ngươi biết ta biết.”
Thân mình Mặc Tử hơi sững lại, ở góc độ không ai nhìn thấy, thè lưỡi làm cái mặt quỷ, khi quay đầu lại hai mắt híp lại thành một đường thằng, “Mười lượng bạc là số tiền tạ ơn lớn?”
Trọng An vừa nghe nói thế thì vui vẻ, là ai nói chuyện đã qua không cần nhắc lại?
Nhị Lang nhìn nàng dừng lại, trong lòng chắc chắc chính mình suy tính không sai. Tiểu tử này mặc dù không liên quan đến chuyện hàng lậu nhưng chắc chắn biết con đường giật dây bắc cầu như thế nào.
“Trọng An, lấy ra.” Hắn chọc chọc mặt bàn.
Trọng An từ trong lòng lấy ra một tập ngân phiếu, đặt lên mặt bàn.
“Đây là một trăm lượng.” Nhị Lang trước sau vẫn nhìn thẳng Mặc Tử, không còn biểu hiện giễu cợt nữa, vẻ mặt sắc bén mà cứng cỏi, “Chỉ cần ngươi đồng ý, lập tức có thể đưa cho ngươi. Nếu ngươi có thể thay chúng ta lo liệu tốt, ta có thể cho ngươi thêm một trăm lượng nữa. Hai trăm lượng bạc, ngươi chỉ cần bán tin tức. Lần này, chẳng lẽ còn chê ít?”
Thì ra hắn nghĩ lần trước nàng không cần mười lượng bạc là chê ít? Mặc Tử đột nhiên thu lại nụ cười.
“Đúng thế, ta đúng là chê ít. Nếu không, thử đưa ra ngàn lượng xem?” Dưới chế độ đẳng cấp khác biệt này, nàng thật muốn nói một câu, đúng là bạo vì tiền!
“Tiểu tử, biết điều thì nhận đi. Với thân thể như ngươi, một ngón tay của gia gia là có thể cho ngươi đi gặp Phật Tổ Tây Thiên rồi.” Thạch Đầu lão huynh rống to.
“Ta muốn thu, nhưng chính các ngươi không cho ta thu.” Thái độ vừa rồi của nàng rất nghiêm túc, “Đã nói các ngươi hiểu lầm, chúng ta là làm ăn đứng đắn. Nếu thật sự không tin, các ngươi đi báo quan là được, lại cứ khăng khăng muốn đưa ra số tiền lớn tạ ơn. Ta cũng muốn nắm lấy chỗ bạc này. Có ai là không thích thứ trắng toán này? Hai trăm lượng đủ để ta tự lập nghiệp, mua một tiểu viện, sống qua ngày lành. Có điều, ta không biết đến biện pháp không có văn điệp cũng có thể qua sông, cũng không thể bịa chuyện lừa gạt các ngươi. Đến lúc đó, các ngươi đem ta bẩm báo với quan phủ, bản thân ta chịu trọng tội chưa nói, còn liên luỵ đến ông chủ. Hai trăm lượng, có bảo đảm được mạng nhỏ của ta hay không?”
“Có thể…” Có thể không được, nam tử khôi ngô chỉ có khẩu khí lớn, nhưng đấu võ mồm thì không lại nàng.
“Dừng ở đây thôi. Ta thấy vài vị cũng không phải người thiếu bạc, tốt nhất là liên hệ với quan phủ làm văn điệp đàng hoàng đi, cần gì vì tiết kiệm chút tiền mà bí quá hoá liều.” Cuối cùng, Mặc Tử còn khuyên người hướng thiện.
Xoay người, chân bước ra khỏi cửa ba tấc.
“Thù lao có thể thương lượng.” Giọng nói êm tai đến tê dại, “Giờ này hai ngày sau, ta sẽ lại đến Vọng Thu lâu, ngươi có thời gian suy nghĩ kỹ càng. Những lời vừa rồi tuyệt không giả dối, việc này ngươi biết ta biết, vô luận là thành hay không thành, sẽ không dính dáng tới quan phủ. Chỉ cần tin tức của ngươi là thật, không qua được sông ta cũng không truy cứu, hay đòi lại ngân lượng. Dù thế nào, đối với các ngươi cũng là một vụ mua bán chỉ lãi không lỗ.”
Lần này, Mặc Tử không trở lại.
Sầm Nhị ở phía sau bước nhanh vượt lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, “Mấy người này, đúng là khó chơi.”
Mặc Tử không lên tiếng, nhưng nàng đồng ý với Sầm Nhị. Chỉ vì một động tác nhỏ lơ đãng của mình, chỉ là một thanh đoản kiếm bên hông Sầm Đại Lang, bọn họ có thể ép tới cùng như thế, dường như là nhìn thấu hết thảy mọi việc.
“Có muốn bẩm báo chủ nhân hay không?” Vốn không có ý định bẩm báo, nhưng nay đối phương không phải bình thường, khiến cho Sầm Nhị khó quyết định. Nghĩ đến việc ngày sau bọn họ còn đến nữa, da đầu hắn lại run lên.
“Ta trở về sẽ bẩm. Là đối phương lợi hại, không trách được các ngươi.” Đây là chuyện lớn, nàng cần nói với Cầu Tam nương.
“Nếu không, từ chỗ bọn họ kiếm được một khoản lợi cũng rất tốt. Ta thấy người nọ nói giữ kín bí mật, không giống như nói dối.” Sầm Nhị là trưởng phòng thu chi, đối với tiền bạc rất mẫn cảm.
“Buôn lậu là trọng tội, sao có thể dễ dàng tin tưởng những kẻ chúng ta không hề biết này?” Mặc Tử vô cùng cẩn thận với chuyện này.
“Mặc ca, hay để ta phái người đi tìm hiểu một chút?” Sầm Nhị muốn hiểu biết rõ về đối phương.
“Người đứng đầu chính là con cháu Vệ Di thái thái của Kính Vương phủ, từ kinh thành đến. Chỉ sợ thủ hạ của ngươi không tránh nổi ánh mắt của đối phương, quên đi thôi.” Mặc Tử đối với thân phận của Nhị Lang, có chút hiểu biết, nhưng không phải hoàn toàn rõ ràng.
“Dính dáng đến Kính Vương phủ trên kinh thành sao? Má ơi!” Sầm Nhị liên tục nói chẳng trách chẳng trách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT