Nửa tháng trước Vọng Thu lâu đã gửi thiệp đến những vị khách cũ ở Lạc Châu mời lên Kinh thành, có quan viên lớn nhỏ, thậm chí hoàng thân quý tộc. Sách lược quảng cáo của Mặc Tử rập khuôn một bộ ở hiện đại, ngày đầu tiên khai trương, thiệp mời chính la phiếu giảm giá, tặng thêm rượu ngon, bán các gói hàng ưu đãi cao, còn nhân cơ hội mà đặt ra chế độ hội viên.
Thực đơn của Vọng Thu lâu trên Kinh Thành, một phần dựa vào thực đơn cũ, một phần do Mặc Tử suy xét, trải qua hơn nửa năm nghiên cứu chế biến của Bạch Hà, lại do đích thân Mặc Tử kiểm nghiệm, tuyệt đối không tìm được cửa hàng thứ hai có mỹ thực bậc này.
Đình viện Vọng Thu lâu được tu sửa đẹp không sao tả xiết, phong cảnh Lâm Viên đường, đình tạ cầu nhỏ nước chảy, ca đài hoa thơm liễu rủ, mỗi nơi có thú riêng, làm người ta khó có thể quên. Tiếng ca điệu múa của nhóm Cát Thu càng là đặc sản của Vọng Thu lâu, phía nam có đàn nhạc thanh tao, phía bắc có ca múa say lòng. Đương nhiên không thể không kể công của Cầm cô, nàng bồi dưỡng được một vị ca cơ tên Trần nương, nghe nói đêm đó khiến toàn bộ khách nhân kinh diễm, thậm chí văn nhân còn dùng tiếng ca của nàng mà làm một bài thơ.
Sầm Nhị nói, tuy rằng ngày đầu tiên bởi vì ưu đãi mà thua thiệt một đống tiền lớn, nhưng từ ngày thứ hai trở đi, đông như trẩy hội, khách quý như nước. Dù là mỹ thực rượu ngon hay là nhóm Cát Thu, đều hấp dẫn rất nhiều vị khách. Nếu theo như tình hình này, không đến ba tháng, có thể thu hồi vốn.
Chỉ là, lần khai trương này, Mặc Tử không đi, Cầu Tam nương cũng không đi.
Mặc Tử là sợ trong quá trình khai trương, tửu lâu người đến người đi, gặp phải người quen như Từ Cửu.
Cầu Tam nương là từ khi giao cho Mặc Tử quyền chưởng sự, đã không còn quản nhiều việc làm ăn, chỉ yêu cầu mỗi nửa tháng mang sổ sách về một lần. Dạo gần đây nàng theo Vương phi học xử lý việc lớn nhỏ trong nội trạch, sáng sớm mỗi ngày ra khỏi viện, đến khi lên đèn mới trở về, cũng rất vất vả. Có điều, phàm là chuyện nàng hạ quyết tâm, luôn có thể làm được. Nàng không kiên nhẫn việc đấu đá lẫn nhau, nhưng quản lý nội trạch lại giống như buôn bán, nàng không bài xích, thậm chí một số việc khiến nàng cảm thấy hứng thú.
Nghe Lục Cúc nói, Cầu Tam nương giỏi giang khiến Vương phi rất thích. Đám nha hoàn bà tử vốn không phục, cảm thấy Cầu Tam nương trẻ tuổi, âm thầm ngáng chân không ít lần. Sau hai ba lần Cầu Tam nương không gây ồn ào mà sửa trị, bọn họ đã sớm không dám không phục nữa.
Đừng nói những người bình thường, cho dù là Hồng Mai, thái độ đối với Cầu Tam nương cũng thay đổi rất nhiều. Trước kia, dù thể hiện thân cận như thế nào, luôn có chút ngạo khí do hầu hạ bên cạnh Lão thái thái lâu năm. Hiện tại, ngạo khí rút đi chỉ còn chân tâm thật ý. Biểu hiện rõ nhất, chính là nàng chịu nói chuyện của hai vị Tiêu Tam nãi nãi trước với Cầu Tam nương.
Người thứ nhất tính cách mềm yếu, thích khóc, khiến Tiêu Tam vô cùng phiền chán, không hề yêu thích, hàng đêm đều ở lại chỗ Kim Ti. Hơn một năm gả đến, Tam nãi nãi phòng đơn gối chiếc. Vào buổi lễ đại thọ của Phùng lão Vương gia, nhóm chủ tử cùng nhau xem diễn, náo nhiệt suốt đêm, trong lòng Tam nãi nãi bởi vì chuyện Tiêu Tam và Kim Ti khó chịu, uống nhiều mấy chén, sau đó được tiểu nha đầu đỡ xuống nghỉ ngơi. Nào biết lão Vương gia lên tiếng, lệnh Tiêu Tam đi xem. Chờ đến khi Tiêu Tam trở lại nơi của Tam nãi nãi, vào tẩm phòng, lại phát hiện có một nam nhân xa lạ đang ở đó, mà Tam nãi nãi chỉ mặc cái yếm nằm ở trên giường. Chuyện này thật sự khiến Tiêu Tam kinh sợ, hắn giận dữ, nam nhân kia nhảy cửa sổ bỏ chạy. Tiêu Tam là quan văn, căn bản không đuổi theo được. Tam nãi nãi vốn đang say chuếnh choáng, lúc này hơi tỉnh lại, tuy rằng nói không biết nam tử kia là người phương nào, nhưng danh tiết đã hủy, dưới sự xấu hổ và giận dữ, cầu xin trở lại nhà mẹ đẻ. Vì vấn đề mặt mũi, cũng không thể báo quan, đành phải đồng ý với Tam nãi nãi. Sau không biết thế nào, chuyện vẫn truyền ra ngoài, càng truyền càng khó nghe. Tam nãi nãi đời thứ nhất sau khi trở về nhà mẹ đẻ, nghe nói rất thảm, không bao lâu, xuống tóc đi tu.
Đời thứ hai là do Lễ Vương Võ Thừa Vạn làm mối, nữ tử giống như Cầu Tứ nương, không biết chữ nhưng rất có khả năng, trị gia xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp. Có điều, cũng chính vì có khả năng mà thái độ đối với Kim Ti rất gay gắt, vài lần hỏi Vương phi khế ước bán mình của Kim Ti, muốn bán cho đám buôn người, lại đưa một đôi nhi nữ của Kim Ti đến viện của mình, không cho mẹ con gặp mặt. Thật ra thủ đoạn Tam nãi nãi áp dụng đều là học được từ nhà mẹ đẻ, dùng trong nhà giàu thật sự không sai. Thất sách là do nàng đánh giá sai sự sủng ái của Tiêu Tam với Kim Ti, càng chèn ép Kim Ti, Tiêu Tam lại càng bảo hộ nàng ta. Đến khi tiểu công tử ăn phải đồ ăn hỏng đau bụng đi tả, tra ra lại là Tam nãi nãi sai nữ đầu bếp cố ý cho tiểu công tử ăn đồ ăn thừa. Có nữ đầu bếp làm chứng, cho dù Tam nãi nãi phủ nhận cũng vô dụng, Tiêu Tam cảm thấy thời gian này gà bay chó sủa, dứt khoát viết một tờ hưu thư. Đến khi trưởng bối biết, ván đã đóng thuyền. Kết quả, kinh động Hoàng Thượng, hạ bậc quan của Tiêu Tam.
Khi Cầu Tam nương tán gẫu với Mặc Tử những chuyện này, cười lạnh nói, không biết là Tiêu Tam lợi hại hay Kim Ti lợi hại, hoặc là nói hai vị Tam nãi nãi kia không đủ thông minh, nhưng có một điểm giống nhau. Đó là Tam nãi nãi của hai đời trước đều thích Tiêu Tam, nếu không đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mặc Tử nghe ý tứ kia, dường như Cầu Tam nương hạ quyết tâm lúc này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với Tiêu Tam, an ổn một thời gian rồi nói sau. Nàng không biết có nên khuyên Cầu Tam nương nghĩ thoáng chút hay không. Mọi người đã đến Kính Vương phủ gần hai tháng, nếu không viên phòng, bên phía trưởng bối rất khó giải thích. Nhưng nàng cũng không muốn khuyên, lập trường với việc này, nàng và Cầu Tam nương giống nhau, không có cảm tình, tuyệt không coi là vợ chồng.
*
Hôm đó nàng đến thư phòng của Cầu Tam nương đổi mấy quyển sách, lại gặp Tiêu Tam tiến vào.
Tiêu Tam thấy Mặc Tử, sau khi giật mình thì cười nói, “Nghe nói ngươi chọc Tam nương mất hứng, phạt ngươi đi trông rừng trúc?”
Mặc Tử cúi cúi người, “Cô gia. Là ta không giữ mồm giữ miệng, nãi nãi thương ta, phạt vẫn coi như nhẹ.”
Tiêu Tam chưa bao giờ gây khó cho nha đầu hồi môn của Cầu Tam nương, miễn lễ cho nàng: “Ngươi chẳng qua nói thật mà thôi. Chỉ là do chuyện của Nhị ca, bà nội trước nay yêu thương huynh ấy, không thể trút giận lên người huynh ấy nên tính lên đầu ngươi. Nãi nãi nhà ngươi khoảng thời gian này còn được yêu quý hơn tướng công là ta, ngươi yên tâm đợi chút, không lâu nữa chắc chắn sẽ được gọi trở về.”
“Lời này của cô gia khiến Mặc Tử sợ hãi, Mặc Tử chỉ là một nha đầu mà thôi, đâu dám khiến các chủ tử để bụng.” Đừng để bụng là tốt nhất.
“Nha đầu ngươi khách khí, giả bộ với ta cái gì? Trong Mặc Tri cư, ai không biết quan hệ của ta và Tam nãi nãi. Bạn cờ, bạn đàn, bạn họa, bạn thư, đều có thể, chỉ có vợ chồng là không thể nói.” Nụ cười của Tiêu Tam chuyển thành bất đắc dĩ.
Hắn luôn cảm thấy dù là vẻ ngoài hay tài hoa, hắn đều vô cùng hấp dẫn nữ tử, nhưng vị Tam nãi nãi mới cưới vào cửa này thật sự vô cùng khách khí với hắn, đàm luận về cầm kỳ thư họa có thể, chỉ là không thể viên phòng. Mềm mỏng đòi hỏi, nàng sẽ đuổi người; phất tay áo bỏ đi, nàng vui mừng khấp khởi; uy hiếp lạnh lùng, nàng không để ý. Không đến mấy ngày, nàng ở chỗ mẫu thân hắn bận quên trời đất, có lẽ chẳng thèm nhớ gì đến người là tướng công như hắn.
“Cô gia, đạo vợ chồng, từ trái tim mà thôi.” Mặc Tử hiếm khi nói nhiều.
Đối với chuyện này, nàng không hiểu được tâm tư Cầu Tam nương. Dựa theo tính cách của Cầu Tam nương, nếu thật sự tức giận, tuyệt đối có thể rời đi, mà nếu rời đi cuộc sống bên ngoài của Cầu Tam nương nhất định thoải mái hơn bây giờ. Nhưng, nàng thấy Tiêu Tam đối với tính cách bướng bỉnh của Cầu Tam nương có nhường nhịn, giống như vài phần thực lòng. Thật ra, nếu Tiêu Tam thật tình với Cầu Tam nương có thể coi như là một chuyện tốt. Nhưng nam nhân cổ đại, tấm lòng bọn họ ban phát cho vô số người, nước mát ba ngàn, sao có thể chỉ uống một bầu. Mà Kim Ti, vô duyên vô cớ loại bỏ thì không ổn. Nàng ta xuất hiện sớm hơn Cầu Tam nương, trước mắt lại vô cùng nghe lời, hung ác mà đối phó chính là không thiện lương. Nhưng để yên như thế, ngày nào đó lại mang đến phiền toái?
“Đạo vợ chồng, từ trái tim sao?” Tiêu Tam chưa bao giờ nghe người ta nói như thế, “Ta cảm thấy đó là cách nói khi kết giao bằng hữu còn đạo vợ chồng, chính là chồng là trời, vợ là đất, vợ nghe tất cả theo chồng.”
Nam nhi Tiêu gia ai cũng cho mình là đúng sao? Mặc Tử không nghe nổi cách nói như vậy, trả lời lại một cách ương nganh, “Lời này của cô gia sai rồi. Vợ chồng vốn là một thể, nửa tim này nửa tim nọ, hợp lại mới đầy đủ. Tim không được đầy đủ, sao làm bạn đến già? Trời không cảm ơn đất, đất làm sao chống đỡ trời? Vợ coi chồng là trời, thì chồng cũng nên kính trọng vợ. Không động tâm, đừng nói đến đạo vợ chồng. Nếu có nói, cũng đừng mong dài lâu.” Vốn định nói, ngươi bỏ hai người rồi, chẳng lẽ còn không rõ đạo lý này?
Tiêu Tam là văn nhân, văn nhân Đại Chu tình tình không ngông cuồng bằng Đại Đường, nhưng hắn xưng mình là một người ngoại lệ, rất thích làm theo ý mình. Hắn không ngại địa vị mà suy xét đến lời nói của Mặc Tử, thâm ý trong đó có thể nói kinh thế hãi tục, khiến Tiêu Tam suy nghĩ thật lâu.
“Cô gia, phòng sách của ngài không cho nữ tử bước vào, là ngài cảm thấy nữ tử không có tài, không xứng bước vào phòng sách. Nhưng cô nương nhà ta…” Vẫn là cô nương dễ gọi, “Vốn không phải nữ tử bình thường. Nếu ngài bỏ lỡ, kiếp này khó tìm được người cùng đánh cờ đàm luận thâu đêm. Ngài đừng quên, bạn bè đến tùy lúc, mà chỉ có thê tử mới ở bên cạnh làm ạn cả đời. Thê tử có thể thành tri kỷ, cho dù là đương kim hoàng thượng, có được hạnh phúc này hay không?”
Mặc Tử giật mình nhận ra mình nói quá nhiều, ngay cả sách cũng không cầm, vội cáo lui.
*
Vài ngày sau đó khi Mặc Tử trở về từ ngoài phủ, Lục Cúc kể chuyện bát quái, nói Tiêu Tam sai thư đồng gửi thiệp cho Cầu Tam nương, mời thê tử đến Tịnh Tuyền các đọc sách thưởng đêm. Cầu Tam nương do dự nửa ngày, muốn tìm Mặc Tử thương lượng, Mặc Tử lại ra khỏi phủ, cuối cùng vài nha đầu hợp sức khuyên đi, kết quả cả đêm không trở về.
Loại chuyện này, truyền đi trong phủ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng, ai còn dám nói đến chuyện phu thê Tiêu Tam đã viên phòng hay chưa. Từ đây, Vương phi và lão phu nhân bỏ được mối lo ngại, càng thêm yêu quý Cầu Tam nương.
Nhưng Cầu Tam nương kể lại với Mặc Tử, khi vào thư các, nhìn thấy nhiều sách hay như vậy, quên mất thời gian, nháy mắt đến bình minh, nàng và Tiêu Tam hoàn toàn trong sạch.
Mặc Tử tin Cầu Tam nương, nhìn vẻ mặt buồn bực của nàng nhưng trong đó vẫn thấy được vẻ dịu dàng hiếm thấy, có lẽ là chuyện Tiêu Tam mời nàng đến thư các quả thật đã đả động đến nàng. Nữ nhân động tình với nam nhân, cảm động chính là bước đầu tiên.
Có điều, đối với đôi vợ chồng này, cũng không gấp gáp được.
Mặc Tử dùng ba ngày, thực làm ra được một chiếc thang trượt. Tiểu Y gần đây thường đi theo Cầu Tam nương, sợ có người âm thầm chú ý. Cho nên, nàng vẫn nên dựa vào chính mình.
Trèo thang lên trên, nàng ngồi trên đầu tường nhìn xuống, giật mình phát hiện cái thang của mình không phải chỉ có một, bên kia tường cũng có một cái thang gỗ. Bên trên còn buộc một tấm vải đỏ, cũng may nhiều ngày nay thời tiết không tệ, không bị mưa dầm, chữ viết bên trên rất rõ ràng.
Quạ đen trong chuyện xưa, tặng quân chiếc thang, mừng quân qua tường.
Được rồi, nàng tặng hắn minh châu, hắn tặng lại chiếc thang gỗ. Không đúng, không có công không nhận lộc. Chẳng lẽ, cây thang này là công cụ trả thù sau khi nàng lừa hắn? Có phải đã bị động tay chân, dẫm lên sẽ đứt đoạn, ngã gãy xương cốt?
Mặc Tử duỗi tay sờ sờ, gỗ vân sam, bào chế vô cùng cẩn thận, chỗ nối khó nhìn thấy dấu vết, thợ khéo rất hoàn mỹ. Nàng từng bước dẫm lên, đi xuống dưới, an toàn chạm đất.
Thật xấu hổ, nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT