Sau khi Mặc Tử xem xong địa hình của Hồng Du ao, trên đường trở về suy nghĩ miên man, cảm thấy bản vẽ có vài chỗ phải sửa chữa, không cẩn thận lại đụng phải thứ gì đó. Cảm thấy ngón chân đau buốt, đầu gối cũng đau.
Nàng thét lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, nghe thấy có người liên tục nói xin lỗi. Giương mắt nhìn là một vị phụ nhân áo vải váy gai, khom khom lưng, cúi đầu sợ hãi. Đụng vào nàng, chính là chiếc xe đẩy nhỏ trên tay phụ nhân.
Trên xe đẩy có đặt hai kệ hàng cũ kỹ, trên kệ bày biện son phấn bột nước trang sức linh tinh, so ra còn kém hàng hóa của người bán rong, hơn nửa là đồ cũ, chỉ là được bảo dưỡng tốt.
“Vị đại gia này, phụ nhân mắt mũi vụng về, lại do đứa nhỏ khóc nháo không ngớt, mới va vào, xin ngài thứ lỗi.” Nhìn như phụ nhân thô thiển, nhưng nói chuyện lại rất mạch lạc.
“Không sao.” Mặc Tử nghe phụ nhân kia gọi mình là đại gia, vội nhìn lại trường sam trên người. Lục Cúc khâu cho nàng một bộ quần áo mới, dùng vải tơ lạnh, còn thêu liễu xanh hoa trắng.
Lục Cúc nói, bên ngoài không thể so với ở nhà, nhìn người nhìn quần áo, phải có điệu bộ một chút.
Quả nhiên hữu dụng, sợ tới mức người ta coi nàng là đại gia.
“Là ta mải suy nghĩ, không nhìn đường đi, đại thẩm chớ hoảng sợ.” Nàng hôm nay để mặt mộc đi ra ngoài, bởi vì tính từ Mặc Tri cư đến Hồng Du ao một đường, sẽ không chạm mặt người quen. Nếu để mặt mộc, bộ dáng sẽ không dữ tợn.
Phụ nhân kia nói đến đứa bé, nàng mới nhìn nhiều thêm, quả nhiên thấy trên lưng phụ nhân cõng một nữ hài hai ba tuổi, đã ngừng khóc, đang cắn ngón cái, có điều nước mắt lưng tròng, thỉnh thoảng nấc nghẹn, nước mũi rớt xuống quần áo mẹ.
Phụ nhân thấy gặp được một người phân rõ phải trái, nhẹ nhàng thở ra. Đến khi đứng dậy nhìn thấy Mặc Tử tuấn tú nhã nhạn, cho rằng đối phương là người đọc sách, càng yên tâm vài phần.
Mặc Tử tránh người muốn rời đi, phụ nhân rụt rè gọi nàng lại.
“Công tử có để mắt vật gì hay không, mua một cái tặng phu nhân nhà mình được không?” Phụ nhân bình thường không mời gọi khách, chỉ sợ đưa tới nam tử có ý đồ bất lương. Nhưng vị trước mắt nhìn có vẻ là chính nhân quân tử, gần đây chuyện buôn bán không tốt, có khi một ngày không bán được món nào, nữ nhi và nàng đừng nói ăn no, cho dù là bóng dáng thức ăn cũng không thấy. Cho nên, cứng rắn ngẩng đầu, hỏi.
Mặc Tử không có hứng thú với son phấn bột nước, lập tức xua tay, “Đại thẩm, ta còn chưa thành thân, không cần những thứ này.”
Phụ nhân vâng một tiếng, cúi đầu không nói nữa.
Mặc Tử vừa xoay người, lại nghe được tiếng khóc của nữ hài, cho đến khi nghe hô cơm cơm, mới tỉnh ngộ, có lẽ cuộc sống của hai mẹ con này rơi vào cảnh khốn khó. Tâm tư mềm nhũn, lại xoay người trở lại.
“Đại thẩm, tuy rằng ta chưa thành thân, nhưng có thể mua tặng cho tỷ muội.” Chỉ sợ Bạch Hà Lục Cúc không cần những hàng hóa kém thế này: “Ta có thể lật xem một chút hay không?”
Sắc mặt phụ nhân vốn vàng như nến đột nhiên trở nên sáng ngời, “Công tử cứ tùy ý lật xem. Nếu mua nhiều, ta có thể giảm giá.”
Mặc Tử cười, cũng cúi đầu lật xem. Vốn không kỳ vọng ở đây mua được thứ gì thứ tốt, có điều nếu đã bỏ tiền, mua thứ hữu dụng vẫn tốt hơn thứ vô dụng.
“Công tử là người Kinh Thành sao?” Phụ nhân không có ý phân tán tư tưởng chọn hàng của Mặc Tử, chỉ là bán hàng cũng nên tán gẫu vài câu, bằng không sẽ không có khách quen.
“Không phải, ta vừa tới đây chưa đến hai tháng.” Mặc Tử vẫn chuyên tâm chọn đồ, cầm lấy một hộp phấn Trần Châu, dưới ánh mắt chờ đợi của phụ nhân, ngửi một chút, lại buông xuống: “Đại thẩm không phải người bản địa đúng không?” Kinh Thành phần lớn giàu có và đông đúc, nghèo như vậy, đa số là người bên ngoài đến.
“Phụ nhân là từ Ngọc Lăng trốn tới đây, trên đường bị thất lạc trượng phu và nhi tử, dẫn theo nữ nhi thật vất vả mới đến được Kinh Đô nương nhờ họ hàng, ai ngờ lại bị thân thích xem thường, còn bị bọn họ lừa mất tiền tài, không chỗ dung thân, chỉ có thể bán trang sức để mưu sinh, mua bán cũng không dễ dàng. Phụ nhân như ta bên cạnh còn có đứa nhỏ, không quen biết ai, quan phủ lại không cho giấy kinh thương, thuế cũng cao, mười văn phải nộp ba văn, tiền vốn cũng đã năm văn rồi. Bây giờ phụ nhân không trông mong gì nhiều, chỉ mong tướng công và nhi tử bình an, có thể đến Kinh Thành sớm ngày cùng chúng ta đoàn tụ.” Nói xong bi thương trào ra, khẽ lau giọt lệ khóe mắt.
Mặc Tử nghe được phụ nhân đến từ Ngọc Lăng, lại không còn tâm tư chọn đồ, nhẹ tay khều mấy món đồ trong giỏ hàng, hỏi phụ nhân kia: “Ngọc Lăng thực sự mất nước rồi sao?”
Phụ nhân gật gật đầu, căm giận nói, “Ngày ta rời khỏi kinh thành, cũng chính là ngày Đại Cầu xông vào Vương cung, tướng công của ta từ trong cung chạy ra, vội vã dẫn chúng ta rời đi, nữ trang không kịp thu thập, cửa nhà không kịp khóa lại, người hầu trong nhà cũng chẳng kịp báo một câu, thật sự là tai họa trời giáng. Ở trên đường, nghe được đều là tin tức xấu. Đế vương băng hà, hoàng hậu tự sát, vương tử duy nhất bị bắt, nhóm công chúa quý nữ luân phiên trở thành thê thiếp đồ chơi của lũ người man rợ, nghe mà rợn cả người. Ta nghe gia quyến của các đại quan nói, là Ngọc Lăng chúng ta có kẻ thông đồng với địch phản quốc, cho nên binh mã Đại Cầu vừa mới công phá thuỷ quân Ngọc Lăng, đã đoạt được Vương Thành. Tuy rằng nội thần tặc tử đã bị giết, nhưng mà quá muộn.” Phụ nhân vốn cũng không bần cùng, trong nhà còn nuôi hơn mười người hầu, nhưng hiện tại lại rơi vào cảnh mấy ngày đói khát.
Mặc Tử ngược lại có chút bội phục phụ nhân này, chỉ chớp mắt đã mất tất cả, gặp phải nhiều chuyện như vậy, còn có thể buôn bán nhỏ nuôi sống mình và nữ nhi.
Cảm xúc đầu ngón tay bỗng nhiên thay đổi, là cảm giác mát lạnh của gỗ tốt dù trong ngày hè trời nóng, không một chút gồ ghề hay thô ráp, là vân gỗ hoa lệ.
Ngọc Lăng có một loại cây độc nhất, chuyên sinh trưởng ở bên cạnh suối nước, mọi người gọi là Tuyền thụ. Tuyền thụ hiếm thấy, gỗ này là tâm gỗ của Tuyền thụ, cây bên ngoài khô ráp mà tâm gỗ như ngọc, cây càng già tâm gỗ càng bóng đỏ, diễm lệ như tim như máu. Khi lấy gỗ hơi không cẩn thận, tâm gỗ sẽ chết, đoạn đoạn thành tro. Tâm gỗ của Tuyền thụ phần lớn được cống nhập vào cung đình, làm thành các loại đồ trang sức, được nữ tử hoàng gia và quý tộc vô cùng yêu thích.
Mặc Tử từng đọc một cuốn sách ghi lại, trang sức được chế từ Tuyền Tâm gỗ thường dùng để làm vật đính ước giữa hoàng tộc quý sĩ, không chỉ bởi vì trình tự làm ra hết sức phức tạp, mà còn bởi vì hàm nghĩa mà tâm gỗ thể hiện.
Trí nhớ của nàng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nhưng đối với gỗ chỉ cần sờ là biết. Hiện tại, cảm giác đầu ngón tay vừa tìm được, đúng là Tuyền Tâm gỗ.
Mặc Tử cúi thấp đầu, gạt bỏ mấy món đồ khác sang một bên, nhìn thấy một chiếc lược đỏ lẳng lặng nằm ở đàng kia.
Khoảnh khắc, trước mắt như trời sập đất nứt, trong đầu có người ca vang ——
“Chải tóc cho nàng, tâm ta yêu mến; chải tóc cho nàng, lòng ta vui mừng; ta chải cho nàng, chải mối tình dài; ta chải cho nàng, chải đến bạc đầu…”
Không cần hát nữa, không cần hát nữa. Đầu Mặc Tử đột nhiên đau như muốn nứt ra, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đã không nhìn rõ thứ gì.
Cầu xin ngươi, đừng hát nữa.
Là ai? Đến tột cùng là ai?
Từ khi Cầu Tam nương xuất giá, nàng đã không còn đau đầu, vốn nghĩ rằng sau này cũng không lặp lại, nàng thản nhiên tiếp nhận khả năng như vậy. Không có gì không tốt. Mỗi lần nàng đau đầu, thật giống như linh hồn cũng bị bóc ra, khiến nàng hoảng sợ bất an. Luôn cảm thấy, những chuyện đã bị quên lãng đều không vui vẻ gì. Những đoạn ngắn kí ức kia, vui vẻ chỉ có thơ ấu, sau đó chính là hoảng sợ, trưởng thành, hoa lệ, lại thê lương.
Lần trước ở trên thuyền gặp được Tiểu Hầu gia và Diệp Nhi cô nương của Đại Cầu, nàng từng có cảm giác trí nhớ giống như sắp xuất hiện trở lại, cuối cùng vẫn bị nàng cưỡng chế. Nhưng mà, ảnh hưởng của chiếc lược Tuyền Tâm này lại khiến nàng mất đi lực áp chế.
Trong khoảnh khắc, tê tâm liệt phế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT