Đêm tĩnh trăng tỏ.

Ở lần thứ N bắt trước tiếng mèo không có kết quả, Mặc Tử chọn một vị trí tốt chờ trời sáng. Đêm nay rất nóng, một cơn gió nhỏ cũng không có, bên trên những nhánh cỏ dại, dế mèn nhảy đến nhảy đi, thỉnh thoảng kêu vài tiếng dễ nghe.

Mặc Tử chẳng có tâm tình oán giận Tiểu Y, có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trường kỳ kháng chiến. Cũng may trong Nguyên phủ nhiều chỗ hoang vắng, dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng được rèn luyện sinh sống nơi hoang dã của nàng, có thể ẩn nấp vài tháng mà không sợ quân địch phát hiện. Cũng may hiện tại là mùa hè, lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu vẫn có thể ngủ. Về phần thức ăn, đói quá có lẽ sẽ bắt thỏ ăn.

Sinh tồn là quan trọng nhất, thỏ đáng yêu chỉ xếp thứ hai.

Sở dĩ thở dài, là vì lần này cứu Lâm Trân nương, khiến cho nàng càng dẫm càng lấn sâu vào vũng nước đục. Từ Cửu, Lô Mãn không ai lộ ra nửa chữ, nhưng Từ Cửu chấp nhận đề nghị để Tán Tiến giả bộ bị đánh hộc máu, dã tâm của hắn đã chẳng che giấu nổi nữa. Giữa Từ Cửu và Hoắc Bát nàng tất nhiên sẽ chọn Từ Cửu, lý do thì không cần nhiều lời. Hoắc Bát tàn ác háo sắc, chẳng phân biệt thị phi, không làm nên việc lớn. Cho dù nàng không bày kế gì cho Từ Cửu, Từ Cửu ngồi lên vị trí Bang chủ cũng là chuyện sớm muộn, không bằng thuận nước đẩy thuyền. Nếu Báo bang không phải thuyền bang, nàng cũng không ngại. Nhưng nó lại là lão đại của một vùng thủy vực, cho dù nàng không a dua nịnh hót, cũng không thể quá phận “giương oai”. Mà nàng đang có dự định kiếm cơm từ nghiệp thuyền.

Mặc Tử vốn chỉ muốn yên lặng kiếm tiền, nhưng tiền còn chưa bắt đầu kiếm, một bữa tiệc đã phá hỏng kế hoạch như vậy, không nên thở dài sao?

Ngồi trên cái sập bên trong đình nửa canh giờ, nàng đói bụng không chịu được. Vốn tưởng có tiệc rượu, cơm trưa nàng ăn không nhiều, ai ngờ tới Vô Ưu các một miếng thức ăn ngon cũng chưa vào miệng, chỉ uống được nửa chén trà, còn tốn rất nhiều tế bào não. Sắp đến nửa đêm, nàng ngồi ngẩn người trước bụi cỏ, suy nghĩ tối nay có nên đại khai sát giới, bắt con thỏ lót dạ.

Tối nay trăng tròn, mặt đất như dát một lớp sương bạc. Đến khi lớp sương bạc trước mặt bị một bóng đen che đi, Mặc Tử mới biết có người tới gần, ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Trừng ngược sáng đứng trước mặt. Ở Vô Ưu các nhìn thấy hắn, không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ở chính nhà hắn nhìn thấy hắn, nàng lại có chút kinh ngạc.

“Nguyên đại nhân trở về thật sớm.” Không phải Vô Ưu các là nơi nam nhân ở qua đêm sao?

“Rượu đã uống cạn, lời cũng nói xong, tất nhiên phải trở về. Có điều Mặc Tử cô nương, đêm đã khuya, trăng giữa trời, lúc này ngồi đây thở ngắn than dài, hẳn là có rất nhiều phiền não? Chớ không phải là mượn đường tắt đi mua đồ, trên đường vui quên thời gian, trở về quá trễ?” Mặc Tử không thừa nhận nàng là Mặc ca, Nguyên Trừng đương nhiên cũng coi nàng như nha đầu của Kính vương phủ sát vách.

Mặc Tử rốt cuộc phát hiện bản thân vẫn không bằng hắn, nàng nói hắn trở về sớm, là chỉ thời gian hắn dừng chân ở Vô Ưu các không lâu, cũng may nói lập lờ nước đôi, hiểu cách nào cũng được. Chỉ là người này đã nhận ra nàng, lại muốn chính nàng thừa nhận, kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Tốt thôi, làm thế nào nàng cũng sẽ chống đỡ qua kỳ hạn một tháng này.

Vì thế, nàng cố ý nhíu mày, học theo Nguyên Trừng làm bộ không quen, “Nguyên đại nhân, cũng không phải Mặc Tử ham chơi, chỉ là hôm nay trên đường gặp một chuyện lạ, chậm trễ thời gian trở về.”

“Ồ?” Nguyên Trừng nhớ tới lúc trước nàng kể câu chuyện Bọ Cạp qua sông, không biết lần này có phải lại bịa ra một câu chuyện hay không.

“Kể một chút cũng không sao, chỉ là Mặc Tử ra ngoài cả ngày, còn chưa dùng cơm. Đại nhân nếu muốn nghe câu chuyện li kỳ, không biết có thể mời Mặc Tử ăn bữa đêm được không? Ta biết đại nhân hiếu khách, yến tiệc tối ngày, khói bếp chẳng ngừng, mời ta một bữa cơm chắc không khó khăn.” Đói đến nàng chẳng màng xấu hổ mà xin cơm ăn. Ngẫm lại, trước kia khi tham gia quân ngũ một ngày chỉ ăn một miếng lương khô, hiện tại tuy rằng là nha đầu, nhưng bữa nào cũng no đủ, đói bụng một chút đã hốt hoảng. Ôi —— hoàn cảnh thoải mái khiến cho người ta sa đọa.

Nguyên Trừng quay sang nói với bóng người phía sau: “Ai đang đi theo đó?”

Một nam tử áo đen yên lặng xuất hiện, cung kính khom người, “Đại nhân có gì phân phó?”

Không phải Hoa Y.

“Gọi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đến đây.” Nguyên Trừng quả thật “hiếu khách”.

Mặc Tử gọi lại người áo đen chuẩn bị rơi đi, “Nếu có rượu ngon, cũng xin bưng lên một vò.”

Thấy Nguyên Trừng nhìn, nàng cười nói, “Đại nhân đối với Mặc Tử rộng lượng như thế, sẽ không luyến tiếc một vò rượu chứ? “

Nguyên Trừng cười nhẹ, “Được Mặc Tử cô nương khích lệ như vậy, nếu ta còn không cho, chẳng phải là keo kiệt? Đừng nói một vò rượu, nếu cô nương thích uống, cho dù vài hũ cũng không sao.”

Người áo đen nhận lệnh rời đi.

“Bên người đại nhân nhiều cao thủ như mây, ra vào đều có người âm thầm bảo hộ. Ta nghe Minh Niên nói, đại nhân vừa nhậm chức Thái Học tiến sĩ, đúng lúc đương kim Thánh Thượng cần người tài, có lẽ thấy đại nhân tài trí hơn người, đương triều không ai có thể bì kịp, mới có ưu ái bực này.” Đồ ăn chưa lên, tùy tiện nói vài câu tán gẫu, hơn nửa là khen vị tiến sĩ nào đó.

“Nguyên mỗ lúc trước tuổi trẻ ngông cuồng, đắc tội nhiều người. Tài trí hơn người không nói đến, nhưng mạng sống đáng quý hơn nhiều. Có người quan tâm lo lắng, Nguyên mỗ chẳng có đạo lý cự tuyệt.” Không phải hắn sợ chết, mà là có người sợ hắn chết.

Mặc Tử vừa nghe như thế đã hiểu, thầm nghĩ Nguyên Trừng là quan lớn nhất của Nam Đức, trên tay nắm vô số bí mật triều đình Nam Đức, nếu nàng là Đại Chu hoàng đế, cũng nhất định thu phục trước, mà không phải vội vã giết chết. Đại xá thiên hạ và ban quan chức này, chỉ sợ đều là ý muốn lung lạc hắn. Có điều, hoàng đế đi nước cờ này đủ lớn. Vì tha một mình hắn, mà đại xá tất cả người trong thiên? Ban chức quan Lục phẩm, Thiên Ngưu Vệ theo hầu?

“Đại nhân không thiếu kẻ thù, nay lại làm quan lộ liễu như vậy, chẳng phải để bọn họ dễ dàng tìm tới cửa?” Đệ nhất Tể tướng của Nam Đức bị cướp ngục, vốn là một chuyện cực kỳ bí mật. Đại Chu lại có hành động lớn như vậy, Nam Đức bên kia biết được chắc chắn vô cùng tức giận. Hai nước trước nay vốn hài hòa, có lẽ bởi chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ.

“Muốn trốn thì trốn vào triều. Họ Nguyên trong thiên hạ nhiều không kể xiết, Nguyên mỗ chẳng qua chỉ là một Thái Học sĩ, cũng không phải là quyền thần bên cạnh thiên tử, nếu Nguyên mỗ không muốn, kẻ thù muốn tìm Nguyên mỗ không dễ.” Nếu là cố ý, sẽ có những người tìm đến tận cửa như Lô Mãn.

Hay cho câu muốn trốn thì trốn vào triều. Cũng chỉ có người như Nguyên Trừng mới có gan dùng một chiêu như vậy.

“Đại nhân gan dạ, tiểu nữ bội phục.” Tán gẫu xong, nhìn thấy bốn tiểu đồng cầm hai ngọn đèn chầm chậm tiến lại đây, đôi mắt Mặc Tử sáng lên, “Đợi ăn xong, ta sẽ kể lại những chuyện kỳ lạ gặp được trên đường cho đại nhân, đại nhân kiên nhẫn đợi chút.”

Người như Nguyên Trừng, kiên nhẫn là một chuyện vô cùng dễ dàng, hắn nhàn nhã ngồi xuống một bên thành đình, cách Mặc Tử mấy trượng.

Chờ rượu và thức ăn được bày lên bàn, Mặc Tử trước tiên mở bình rượu ra, rót ba lượt rượu, nâng bát vẩy rượu trên mặt đất. Vừa vẩy vừa chủ động giải thích nghi hoặc, “Mỗi lần đi qua mảnh vườn này của đại nhân, luôn cảm thấy linh khí nồng đậm, đại nhân đưa đến rượu ngon thế này, ta không dám hưởng một mình, mời thiên địa quỷ thần cùng uống.”

Nguyên Trừng khẽ nhướng mày, cảm giác không đúng chỗ nào? Mặc ca cũng không phải người thích lải nhải như vậy, nhưng nhìn nàng mời rượu thiên địa quỷ thần xong, lại ăn như hổ đói thật ra hợp với với tính cách sang sảng thẳng thắn thích ứng trong mọi tình cảnh của nàng. Có lẽ là hắn đa nghi?

Sau đó chứng minh, trực giác của hắn không có lầm, hắn gặp được người thật sự lợi hại.

“Tướng ăn của Mặc Tử cô nương thật sự là —— thành thật.” Nguyên Trừng nhìn nàng ăn từng miếng lớn, thậm chí đũa cũng không cần, chỉ dùng chiếc muỗm sứ xúc ăn. Rõ ràng hắn nên cảm thấy thô tục, nhưng không hiểu sao không thấy thế ngược khiến hắn cảm thấy hơi đói.

“Là đầu bếp của quý phủ có tay nghề tốt mới đúng.” Chân vịt bát bảo quả thật là ngon số một. Sau khi dùng cả đũa và thìa đều thất bại, nàng dùng tay không.

“Đầu —— bếp sao?” Nguyên Trừng cảm thấy từ này mới mẻ.

Mặc Tử đang vui sướng ăn, không nhớ ngôn ngữ cổ nhân không có từ đầu bếp, lập tức tự bào chữa, “Khổng Tử nói, ba người cùng đi, tất có người là thầy ta. Tối nay đại nhân ngồi cùng ta, đầu bếp nấu đồ ăn cho ta, đều là thầy của ta.”

Nữ tử này, chưa từng làm hắn thất vọng. Nguyên Trừng cúi đầu cười khẽ.

Nụ cười chưa dừng, đã nghe Mặc Tử đột nhiên cao giọng gọi, “Tiểu Y chớ đi, sư huynh ngươi đêm nay không có ở đây. Vò rượu ngon này là của Nguyên đại nhân cho, ta cho ngươi. Mau lên, mang ta trở về.”

Nguyên Trừng quay đầu nhìn, nha đầu lần trước vừa gặp Hoa Y đã bỏ chạy đang từ trên đầu tường nhảy xuống, giống như một cơn gió thổi qua người hắn, vào trong đình ôm vò rượu, đang hỏi Mặc Tử có phải thật sự cho nàng vò rượu này hay không.

Không biết nên khóc hay cười. Thì ra không phải tế quỷ thần, mà là dùng rượu ngon để dụ người. Không nghe được tiếng mèo kêu, nhưng có chuyện xưa để nghe, cũng không uổng hắn dùng rượu ngon đồ ngon chiêu đãi.

Nhưng, khi hắn nhìn thấy Mặc Tử cùng với nha đầu biết võ công kia đi về phía chân tường, bật thốt lên: “Mặc Tử cô nương muốn đi sao?”

“Đại nhân, sương đêm lạnh, đi nghỉ sớm mới tốt.” Mặc Tử làm bộ đương nhiên, giống như đã quên hoàn toàn chuyện hứa hẹn vừa rồi.

Nguyên Trừng hơi nhíu mi.

Tối nay, đây là lần thứ hai hắn nhíu mi vì nàng.

Mặc Tử nhìn thấy thế, duỗi tay đè lại Tiểu Y đang muốn nhảy qua tường.

“Đại nhân đang nghĩ Mặc Tử không giữ lời hứa, nói chuyện không tính toán gì hết?” Bên dưới trăng tròn, đôi con ngươi nàng trong vắt như nước suối, sáng ngời hơn cả tinh tú trên trời cao.

“…” Chẳng lẽ không phải?

Giống như nghe được tiếng lòng Nguyên Trừng, nàng cười lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Ta không nói, là vì ta ngại nói. Có điều, nếu như đại nhân thật sự muốn nghe, bây giờ Mặc Tử sẽ nói.”

“…”.

“Hôm nay trên đường Mặc Tử nhìn thấy một cái cây. Trên cây có một con quạ đen, miệng cắp một miếng thịt to. Quạ đen vừa nghĩ có một bữa ăn ngon, lại bị một con hồ ly nhìn thấy. Hồ ly đang đói, cho nên đứng ở dưới gốc cây nói, quạ đen lão huynh, giọng hát của huynh tuyệt vời như vậy, hát một bài để ta nghe no bụng sướng tai được không. Quạ đen vốn thích nghe nịnh hót, vì thế há mồm hát lên. Đại nhân, ngài nói xem?” Nàng nói, đừng trách nàng.

Kể chuyện với hắn, nàng luôn thích để hắn đoán kết cục, có điều không khó: “Con quạ kia vừa há mồm, miếng thịt liền rơi vào miệng hồ ly ——” Đợi chút, ngụ ý của chuyện này là ——

“Thật ra ta không gặp được chuyện kỳ lạ gì. Ngay từ đầu đại nhân nói không sai, là Mặc Tử ham chơi quên giờ về. Nhưng nếu ta không nói như vậy, không nịnh nọt đại nhân, sợ đại nhân sẽ không chịu cho ta một bữa ăn ngon miễn phí.” Mặc Tử cười lộ hàm răng trắng. Nguyên Trừng là quạ đen, mà Mặc Tử nàng chính là hồ ly.

Nguyên Trừng câm nín.

Mặc Tử xoay người, muốn cùng Tiểu Y nhảy lên tường, lại nhớ đến cái gì, quay đầu nói, “Đại nhân nói chính mình trốn vào triều, nhưng Mặc Tử thấy, đại nhân chẳng khác gì mồi câu, mà còn là loại mồi sống tự nguyện. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Thoáng một cái, người đã bị tường ngăn.

Tiểu Y đột nói: “Người nọ tự nhiên cười cái gì?”

Mặc Tử không nghe thấy nên nhún nhún vai, ai biết được, mệt gần chết nàng chỉ muốn ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play