Sau khi vết thương của Mạc Hân Hy được cắt chỉ, sau khi kiểm tra, mọi thứ hồi phục tốt, vì vậy cô quyết định xuất viện.

“Cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi. Mấy ngày nay ở bệnh viện, cảm giác như sắp bị mốc meo rồi!” Nghĩ đến việc về nhà nhìn thấy mấy đứa nhỏ của mình, cô không giấu được vui mừng.

Từ khi gặp lại Long Thiên và Long Bách, gia đình bọn họ còn chưa có một bữa cơm tử tế nào với nhau đâu!

Lục Khải Vũ liếc nhìn cô đang tràn đầy vui vẻ, nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Em ấy à, sau khi về phải dưỡng thương ít nhất một tháng nữa. Phải ngoan ngoãn, không được cậy mạnh nữa!”

Mạc Hân Hy ôm lấy cánh tay của anh, cười: “Em biết rồi, anh đã nói mấy lần rồi đấy”

Lục Khải Vũ gãi gãi mũi cô: “Em ý, anh còn không biết em thế nào sao? Chuyện gì cũng thích cậy mạnh, anh đã nói chuyện với Vĩ Hạo rồi, một tháng này em không cần đi làm.

Đợi vết thương lành hẳn rồi nói tiếp.”

Mạc Hân Hy nhìn anh: “Bạch Vĩ Hạo nói thế nào?”

Nhờ việc cải tạo nhà rất thành công của Hồng Vi lần trước, nên công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú đã có chút nổi tiếng ở Hà Thành. Tình hình kinh doanh gần đây rất tốt, cô nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy không biết Bạch Vĩ Hạo có chống đỡ nổi không!

Lục Khải Vũ nhớ lại vẻ mặt muốn khóc của Bạch Vĩ Hạo lúc đó, hờ hững nói nị u ấy trực tiếp phê chuẩn rồi, bảo em dưỡng thương thật tốt. Không phải lo lắng về chuyện của công ty đâu, nói những nhà thiết kế trẻ đó cũng có ý tưởng, còn có Mộc Hương cũng rất có trách nhiệm, công ty không có em cũng sẽ ổn thôi.”

“Thật sao?” Sao một chút cô cũng không tin lời chồng cô nói chứ?

Lục Khải Vũ nhìn cô với ánh mắt trìu mến: “Bà xã à, trên thế giới này chỉ có anh và các con rời xa em mới không sống nổi thôi. Những người rời xa em vẫn sẽ sống tốt, mọi thứ ở công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú bên kia cũng vẫn bình thường”

Lời tỏ tình thẳng thắn và đầy tình cảm của anh khiến Mạc Hân Hy không khỏi nhíu mày: “Ông xã, anh đang tỏ tình với em à, hay là đang cười nhạo em thế?”

Tại sao lời nói của anh nghe có vẻ kỳ quái, khiến người ta có chút khó chịu thế!

Lục Khải Vũ hai tay ôm eo cô, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Bà xã, anh đương nhiên là đang tỏ tình với em rồi!

Nếu không thì em nghĩ thế nào!”

Nói xong, anh nói nhỏ vào tai cô: “Em bị thương đã mấy.

ngày rồi, anh sắp nghẹn chết rồi đ: Đề nghị thẳng thắn của anh khiến cho khuôn mặt của Mạc Hân Hy trong nháy mắt đỏ bừng, cô đẩy mạnh anh ra quở trách: “Anh đang nói cái gì đấy? Đây là bệnh viện”

Vẻ ngoài thẹn thùng và ngượng ngùng của cô khiến trái tim của Lục Khải Vũ nóng bừng.

Anh liếc nhìn cửa, lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, anh không nhịn được mà chặn đôi môi ửng hồng của cô.

“Ưm… Mạc Hân Hy chống cự theo bản năng, không dễ gì mới đẩy anh ra được.

“Anh làm gì đấy! Đây là bệnh viện!” Cô bĩu môi trừng mắt nhìn anh.

“Là em khiêu khích anh trước!” Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm cô, cắn nhẹ vành tai của cô, không nói lý.

Mạc Hân Hy trợn to hai mắt chỉ vào anh: “Lục Khải Vũ, anh có liêm sỉ không hả, em khiêu khích anh lúc nào?”

Lục Khải Vũ nhân cơ hội nắm tay cô: “Em nhìn xem, bộ dáng đáng yêu của em bây giờ chính là đang khiêu khích anh”

“Anh…” Đối mặt với ánh mắt thâm tình của anh, Mạc Hân Hy không biết phải nói gì.

Đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng huýt sáo, Lục Khải Dã nắm tay Lưu Cửu Nhạ bước vào.

“Thật không ngờ nha, anh, em còn tưởng anh luôn lạnh lùng không ăn thức ăn của trần gian cơ! Không ngờ nói chuyện yêu đương so với em còn cao tay hơn!”

Lưu Cửu Nhạ thấy Mạc Hân Hy đỏ mặt cúi đầu, nhanh chóng kéo anh ta: “Khải Dã, anh nói cái gì đấy!”

Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn em trai, lạnh lùng hỏi: “Thủ tục xuất viện đã xong hết chưa?”

Nhìn thấy vẻ mặt không nhịn được tức giận của anh trai mình, Lục Khải Dã vội vàng bước đến bên giường xách túi đựng đồ lên: “Đã xong rồi, bây giờ có thể xuất viện. Hôm nay em đặc biệt xin nghỉ phép để đưa hai người về đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play