“Anh, đứa em trai này của anh đủ thành ý chứ!”
Anh ta nhìn Lục Khải Vũ, muốn nhận một lời khen ngợi, nhưng mà, ai mà biết anh trai lạnh lùng của anh ta còn không thèm nhìn anh ta, trực tiếp vòng tay ôm chị dâu bước ra khỏi phòng.
“Này anh, vợ chồng em bỏ công việc của mình đặc biệt đến đón chị dâu xuất viện. Tốt xấu gì anh cũng phải nói câu cảm ơn chứt” Anh ta xách đồ đứng bên giường bất mãn mắng.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy lúc này đã bước ra khỏi phòng bệnh, một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn từ ngoài cửa truyền đến: “Nghệ sĩ của em chẳng có tí việc gì cả, cho dù em có đi làm cũng chỉ là nhàn rỗi thôi!”
Lời nói của anh trực tiếp đánh vào chỗ nhức nhối của Lục Khải Dã, Lục Khải Dã vội vàng đuổi theo tiếp lời: “Cái gì mà gọi là nghệ sĩ của em không có việc gì, em nói cho anh biết, ngày.
hôm qua em đã tìm ra con đường làm cho bọn họ trở nên hot trong thời gian sớm nhất rồi”
“Thế à? Vậy thì đợi đến khi họ hot lên thì nói tiếp!” Lục Khải Vũ nhàn nhạt liếc nhìn em trai mình.
“Được, em nhất định sẽ khiến anh phải nhìn em với ánh mắt khác xưa” Lục Khải Dã trông có vẻ tự tin còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lưu Cửu Nhạ giữ lại. .
Ngôn Tình NgượcBọn họ rất nhanh đã đi đến bên ngoài rồi, để biểu thị thành ý của mình nên đến đón anh cả chị dâu, Lục Khải Dã đã đặc biệt bảo lão Mãnh về nghỉ ngơi.
Trong xe, Mạc Hân Hy tò mò hỏi: “Chị nghe nói Ngô Chính Quang đã cho các em dẫn dắt những nghệ sĩ tệ nhất trong công ty. Em dự định làm thế nào để bọn họ trở nên nổi tiếng trong thời gian ngắn nhất?”
Ngồi ở bên ghế lái, Lục Khải Dã có chút xấu hổ cười: “Cái này tạm thời là bí mật, tóm lại em có lòng tự tin với chính mình”
Lưu Cửu Nhạ thành thật giải thích với Mạc Hân Hy: “Đây đều là ý tưởng của Minh Húc và Long Thiên! Vẫn không biết nó có hiệu quả không? Chúng em đã hẹn với chồng của Mộng Kỳ, gặp nhau lúc mười giời “
“ồ..” Lục Khải Vũ đang ngồi ở hàng ghế sau ôm Mạc Hân Hy đột nhiên kêu lên, kéo dài một hồi.
“Anh, giọng điệu này của anh là có ý gì?” Lục Khải Dã hỏi.
“Anh còn nghĩ sao em lại tự tin như vậy! Hoá ra em đã tìm Đại Bảo và Ngũ Bảo!” Giọng điệu của Lục Khải Vũ tràn đầy tự hào với tư cách là một người bố.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh mình qua gương, Lục Khải Dã ngậm miệng lại, không nói nữa.
Nếu cứ tiếp tục nói, có lẽ anh trai sẽ cười nhạo mình!
Mộc Hương đã trở về nhà sớm và thu dọn mọi thứ.
Lục Vũ Tháp đã đứng ở cổng tiểu khu, nắm tay bố Lục và mẹ Lục chờ đợi.
Vừa nhìn thấy Mạc Hân Hy xuống xe, cậu bé nhanh chóng chạy tới.
Xa xa, Mạc Hân Hy mở rộng vòng tay ôm con trai.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.” Lục Vũ Tháp sợ đụng phải vết thương, ôm cô rất cẩn thận.
“Vũ Tháp, con trai của mẹ” Mạc Hân Hy hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Thế nào rồi, mấy ngày nay con có khó chịu không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho bố mẹ biết đầu tiên” Cô lo lắng kiểm tra kỹ lưỡng thân thể của con trai.
Thấy con trai khoẻ mạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hào hơn trước.
Mẹ Lục bước tới nắm lấy tay cô: “Hân Hy à, con đừng lo lắng. Có mẹ và bố mà, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tứ Bảo”
Cả nhà vừa nói vừa cười đi đến tầng mười sáu.
Mạc Hân Hy vừa muốn ngồi xuống sofa, Lục Khải Dã đã lên tiếng: “Mặc dù vết thương của chị đã được cắt chỉ, nhưng bác sĩ nói vẫn cần phải chú ý. Chị về phòng năm đi!”
“Thế này…không hay lắm đâu!” Mạc Hân Hy xấu hổ nhìn mẹ Lục và bố Lục.
Người lớn trong nhà đang ở đây, cô trực tiếp về phòng ngủ có phải có chút không lịch sự?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT