Mặc dù đã hết sức cẩn thận nhưng Tử Tín vẫn tỉnh dậy ngay.

“Bố?” Cậu bé ngồi dậy và dụi đôi mắt mờ của mình.

Lục Khải Vũ đau lòng ôm cậu bé lên: “Tử Tín, nghiên cứu thuốc giải không thể thành công trong một ngày được, com không cần phải vội như vậy”

Tử Tín nép vào vòng tay anh, cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực rộng lớn của anh, trong lòng có chút hụt hãng: “Bố, con rất vô dụng!”

“Tử Tín, đừng vội, từ từ làm. Bố đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình để tìm Vương Kỳ rồi. Có lẽ chúng ta sẽ sớm tìm thấy cô ấy thôi”

Mặc dù trong lòng anh rất lo lắng, nhưng anh nhẹ nhàng an ủi con trai.

Tử Tín còn chưa đầy bảy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể gây áp lực quá lớn cho thằng bé.

Tử Tín rải thông tin trong tay ra lên trên bàn trà: “Bố, hôm nay con nghiên cứu tất cả thông tin mà mẹ có được về loại độc dược này, phát hiện trong đó ghi chép rất ít”

“Qua mẫu máu của Long Thiên và biên bản giám định của Phạm Hữu Sinh, con nhận thấy chất độc này có khả năng ngấm rất mạnh. Sau khi vào cơ thể người, một phần ngấm vào máu, một phần bám vào ruột non qua máu, cản trở sự hấp thụ dinh dưỡng.”

“Về lâu dài, người bị ngộ độc sẽ bị suy dinh dưỡng trầm trọng, gây suy giảm các cơ quan toàn thân cuối cùng là tử vong”

Khi Tử Tín giải thích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé hiện lên một tia sáng suốt, điều này khiến cho bố cậu, Lục Khải Vũ, bất giác tự hào về cậu.

Con trai anh chưa đầy bảy tuổi, khi những đứa trẻ khác.

vẫn còn đang gầm gừ và nhảy nhót vì món đồ chơi, nhưng con trai của Lục Khải Vũ anh đã có thể hiểu và nắm được những kiến thức nghiên cứu khoa học chuyên sâu như vậy.

Anh là một người bố làm sao lại không thể vì thằng bé mà tự hào được đây!

Sau đó, sau khi giải thích những kiến thức liên quan về chất độc, khuôn mặt nhỏ bé của Tử Tín mờ đi: “Con đã làm nhiều thí nghiệm, nhưng tất cả đều thất bại, thuốc giải độc chỉ †ồn tại trong vài phút”

Lục Khải Vũ ôm lấy cậu bé: “Tử Tín, hôm nay mới là ngày đầu tiên. Đừng quá vội vàng, nghe lời bố, ăn chút đồ trước, chúng ta về ngủ, ngày mai lại tiếp tục nghiên cứu nhé”

Tử Tín ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục Khải Vũ cắt ngang: “Các con đều là con cưng của bố mẹ, bố mẹ đều yêu thương các con. Bố rất muốn sớm tìm ra phương thuốc cứu Long Thiên, nhưng bố cũng không muốn thấy con vì chuyện này mà tạo áp lực cho mình quá nhiều.”

“Nếu như vậy, bố sẽ rất tự trách và có lỗi. Đều tại bố vô dụng, mới làm con phải khổ cực như vậy, khiến Long Thiên phải chịu thiệt thòi”

Nói xong, đôi mắt của Lục Khải Vũ hơi đỏ.

Tử Tín vội ôm lấy anh: “Không phải đâu bố, bố đừng trách bản thân. Tất cả chuyện này là do kẻ xấu làm, không liên quan gì đến bố. Bố là người đẹp trai và có trách nhiệm nhất mà con từng thấy trên đời này”

“Bố đừng buồn, con ăn xong rồi sẽ về ngủ tiếp!”

Sự hiểu chuyện và nhạy cảm của Tử Tín khiến Lục Khải Vũ càng cảm thấy tự trách mình.

Tuy nhiên, anh là một người bố, không thể thể hiện quá nhiều năng lượng tiêu cực trước mặt bọn trẻ, điều này rất không tốt cho sự phát triển của bọn nhỏ.

Vì vậy, anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bưng bát hoành thánh lên: “Tử Tín, ăn xong rồi con và bố cùng nhau về phòng ngủ.”

“Vâng ạ” Tử Tín vừa mở miệng liên, được anh đút cho ăn, một bát hoành thánh rất nhanh liền ăn xong.

Hai cha con nắm tay nhau chậm rãi đi về nhà chính.

“Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ nỗ lực nghiên cứu thuốc giải.”

Sau khi tắm rửa đơn Tử Tín nằm trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ còn kiên quyết nói với Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ âu yếm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Bố tin tưởng Tử Tín, mau đi ngủ đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play