*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chỉ là một người Đại Hạ, học một chút võ học liền muốn làm khó ông đây sao?"
"Chúng mày chẳng lẽ không biết, võ công trong thiên hạ đều xuất phát từ võ lâm, công phu võ lâm bắt nguồn từ Thiên Trúc sao?" "Đối đầu với người Thiên Trúc bọn tao, đừng nói mày chỉ có một cái mạng, cho dù giống mèo có mười cái mạng cũng vô dụng!"
"Ở trước mặt ông mày anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Đùa cái gì vậy."
"Mẹ kiếp, chúa Jesus đến đây cũng không cứu được cô ta, đừng nói là mày!"
"Ông đây bây giờ lười giết mày, mày cứ như vậy làm khán giả đi, đến lúc đó để mày hiện trường thưởng thức một chút, xem cậu Phạm làm sao động con đàn bà này!"
“Đợi cậu Phạm ăn sạch sẽ rồi, sau khi làm chết con đàn bà này, chúng tạo sẽ đổ tội lên người mày!"
"Mày sẽ là tội phạm giết người!"
"Ha ha ha."
Cậu Xa vô cùng kiêu ngạo, hiển nhiên tự nhận trong việc bày mưu tính kế, quyết định kết quả cuối cùng.
Lúc này đi tới, chính là muốn túm Bùi Nguyên Minh đi cùng.
"Bốp."
Không đợi tay bẩn của cậu Xa đụng tới mình, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt quăng một cái tát ra.
Cậu Xa nó không kịp, trực tiếp bị tát bay ra ngoài, mấy cái răng rơi ra, sau đó cả người "bịch" một tiếng đụng lên vách tường trên hành lang.
Đụng như vậy cũng làm cho xương cốt gã ta rạn vỡ, cả người căn bản không bò dậy
nổi.
"Sao có thể.." "Mày trúng độc hoa yêu của Thiên Trúc bọn tao, làm sao mày lại không có việc gì..."
LHA
Cậu Xa vẻ mặt gian nan lên tiếng, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Cho dù là thánh thủ y học của Thiên Trúc cũng không thể trực tiếp giải độc, cái tên người Đại Hạ trước mặt này sao có thể làm được.
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh nhạt, cái loại thủ đoạn cấp thấp này ở trước mặt anh mất mặt xấu hổ, Bùi Nguyên Minh lười nói ra.
Anh cũng không thèm nói lời vô ích, mà trực tiếp một cước giẫm lên ngực cậu Xa.
Lần này, tên cậu Xa này trực tiếp phun máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
"Được rồi, đừng giả bộ ngất xỉu nữa."
"Nói cho tao biết, bọn họ là người nào"
Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Ninh Chỉ Lôi, bể cô ta lên, sau đó mới thản nhiên, nhìn gã đàn ông đầu trọc: "Mày chỉ có một cơ hội"
Gã đàn ông đầu trọc giả bộ ngất xỉu kinh hoàng mở mắt, lúc này gã không thể không mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh nói: "Những người này là người Thiên Trúc cao quý, vị quý nhân kia là khách quý phía sau bang Bá Vương chúng tao!"
"Mày xong đời rồi, thật sự xong đời rồi!"
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh một bên ôm Ninh Chỉ Lôi, một bên mỗi bước một cước, đem cậu Xa đã hôn mê bất tỉnh đá vào trong phòng bao của mình.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mang người tiến vào, đám người Tần Ý Hàm và Hàn
Sang đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT