*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt cậu Xa kiêu ngạo và độc đoán.
Rõ ràng anh ta đã quen ngạo mạn ở Vũ Thành, không biết có bao nhiêu người sợ anh ta, cho nên từ trước đến nay đều là muốn ăn hiếp, bắt nạt nam nữ ở đây. Mà lúc này, anh ta cũng không có để đặt Bùi Nguyên Minh vào mắt.
Một người thấp kém của Đại Hạ, tương đương với đẳng cấp thứ tư của nước Thiên Trúc, dám thách thức một người có tư cách quý tộc đẳng cấp thứ hai như anh ta?
Đó chỉ là tự tìm đến cái chết!
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm, chậm rãi bước về phía trước: "Thả người"
"Bốp!”
Cậu Xa trực tiếp tát vào mặt Ninh Chỉ Lôi, sau đó chế nhạo: "Thả người! Làm sao có thể?"
"Chúng tao có thể tùy tiện chơi con đàn bà này, mày có nói gì cũng không tính!"
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, cũng lười nói nhảm, mà tiến lên kéo Ninh Chỉ Lôi trở về.
Cậu Xa lôi kéo thân thể Ninh Chỉ Lôi, lùi lại một bước, nhếch mép cười nói: "Đầu trọc, phế cậu ta đi, tôi sẽ đưa người phụ nữ này đến cho cậu chủ Phạm thưởng thức!"
Trong khi nói chuyện, anh ta đã đỡ Ninh Chỉ Lôi rời đi.
Bùi Nguyên Minh đã nhanh hơn.
Đầu trọc lạnh lùng nói: "Đi thôi, chặn cậu ta lại!" Những người đàn ông mặc vest đều tỏ vẻ khinh thường, sau đó đồng loạt rút dao găm trên eo ra, đâm về phía Bùi Nguyên Minh.
"Bốp! Bốp!"
Bùi Nguyên Minh không khách sáo mà tát cho mỗi người một cái, ngay sau đó những người mặc âu phục này gào thét bay ra ngoài, gào thét như heo bị thịt.
Cảnh tượng này khiến nhiều người đến xem, sắc mặt người đàn ông đầu trọc hơi đổi.
Mặc dù băng đảng Bá Vương của họ luôn tỏ ra độc đoán, nhưng đến thời điểm này họ cũng không dám lấn lướt.
Trong trường hợp có quá nhiều người biết rằng họ đang cướp phụ nữ giữa thanh thiên bạch nhật, hoặc giúp người Thiên Trúc đi cướp, thì băng đảng Bá Vương của họ thực sự không cần phải lăn lộn nữa.
Vì vậy, người đàn ông đầu trọc đã nắm lấy con dao găm, trong tích tắc lao lên.
"Bốp!"
Cùng với động tác của anh, có một mùi hôi thối xông thẳng tới chỗ Bùi Nguyên Minh, đồng thời, có hơn mười mấy luồng ánh sáng màu đen kịt bốc lên.
Bùi Nguyên Minh không có né tránh, mà là thờ ơ đứng im bất động, mặc cho những thứ này rơi vào trên người.
"Haha, người Đại Hạ thật ngu ngốc, cho rằng sau mấy năm tu vi sẽ vô địch thiên hạ?"
"Mày đọc quá nhiều tiểu thuyết não tàn rồi nên học đòi cứu người à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT