*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhà họ Kim? Nhà họ Kim nào?"
Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú mở miệng hỏi. Anh ở Vũ Thành mấy lần nghe thấy người khác nói về nhà họ Kim rồi, hơn nữa lúc nhắc đến, đều mang thái độ vô cùng cung kính.
Bùi Nguyên Minh có chút nghĩ không ra, ở Vũ Thành làm sao còn có tồn tại trâu bò hơn so với nhà họ Long.
Hàn Sang hít sâu một hơi nói: "Cậu Bùi, lại lịch của nhà họ Kim không đơn giản!"
"Nhà họ Kim vốn chỉ là một nhà giàu có bình thường mà thôi, nhưng mà về sau, năm
đó xuất hiện một tên thiên tài võ học, tên thiên tài này gia nhập vào cung điện Hoàng Kim"
"Đại khái là hai mươi năm trước, cái tên thiên tài này đánh bại ông cụ Vạn Khiếu Đường, thượng vị chức cung chủ cung điện Hoàng Kim"
"Từ đó bắt đầu, nhà họ Kim chính thức bắt quật khởi ở Vũ Thành!"
"Bởi vì có quan hệ với cung điện Hoàng Kim, nhà họ Kim gần như ở Vũ Thành không có ai dám đắc tội, cho nên bây giờ nhà họ Kim tuy rằng không phải là gia tộc đỉnh cấp, nhưng lại hơn hẳn gia tộc đỉnh cấp".
"Duy nhất không đủ, chính là không có nội tình trăm năm giống như mấy gia tộc đỉnh. cấp kia".
"Bang Bá Vương, nhà họ Kim"
Bùi Nguyễn Minh hơi hơi gật đầu, anh xem như đã hiểu vì sao cái tên đầu trọc vừa
nãy kiêu ngạo như vậy rồi.
Ngay sau đó vì để cẩn thận, Bùi Nguyên Minh để Hàn Sang mang người của Băng Phủ Rìu đi trước, ra ngoài làm chuẩn bị.
Mà anh lại không có rời đi, mà để Tần Ý Hàm lưu lại giúp anh chăm sóc Ninh Chỉ Luy. Ninh Chỉ Luy uống một chút rượu, hơn nữa còn bị người ta bỏ thuốc, có chút cảm giác mê man bất tỉnh.
Song Tần Ý Hàm có kinh nghiệm giang hồ phong phú.
Cô ta bảo nhân viên phục vụ đưa một cốc cô ca nóng tới đây, rót vào trong miệng Ninh Chỉ Luy.
Một lát sau, Ninh Chỉ Luy liền lớn tiếng ho khan, sau đó đem một bụng rượu nôn vào trong thùng rác.
Sau khi nôn xong, Ninh Chỉ Luy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chỉ có điều cô ta vẫn còn vài phần mơ hồ, nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, cô ta theo bản năng giãy dụa phản kháng.
"Anh là người nào?"
"Anh đừng có động vào tôi!"
"Lại như vậy tôi sẽ báo quan đó!"
Ninh Chỉ Luy lớn tiếng kêu lên, còn muốn túm chai rượu trên mặt bàn tự vệ.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại cười cười, đưa một cốc nước qua, nói: "Đừng kích động, tôi là Bùi Nguyên Minh, chúng ta từng gặp mặt ở chỗ ông cụ Vạn Khiếu Đường rồi."
Bùi Nguyên Minh là thật sự nghi hoặc, lấy thân phận của Ninh Chỉ Luy mà nói, vệ sĩ trong sáng ngoài tối không có mười thì cũng có tám.
Cứ như vậy còn bị người ta bỏ thuốc, thực sự là làm cho người ta nghi hoặc.
Vẻ mặt Ninh Chỉ Luy hơi tái, dường như không muốn nói, nhưng nghĩ tới Bùi Nguyên Minh đã cứu mình, cô ta vẫn là cắn răng, trầm giọng nói: "Lần này tôi tới Vũ Thành, ngoài mang đoàn đội Lỗ Đạo Thiên chữa bệnh cho người ta ra"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT