"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn nhà họ Trầm, sản nghiệp dưới tay nhà họ Trầm ở thủ đô, một trong mười gia tộc đứng đầu sao?” "Con rể ngoan, đây là quà con chuẩn bị cho mẹ sao? Không tệ không tên "

Thanh Linh vốn còn đang quát lớn Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này mặt mày hớn hở.

Bởi vì hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này có giá trị ít nhất bảy trăm nghìn tỷ, hơn nữa tuy Bùi Nguyễn Minh đã ký tên, nhưng còn chưa đi công chứng đóng dấu.

Dưới cái nhìn của Thanh Linh, chỉ cần Bùi Nguyên Minh xóa tên đi, lại đổi thành tên mình, cổ phần này sẽ rơi vào tay mình. Bùi Nguyên Minh lập tức đau đầu, tính cách của Thanh Linh anh hiểu rất rõ, thứ này rơi vào tay bà ta, chỉ sợ sẽ trêu chọc phiền phức lớn.

Kết quả không đợi Bùi Nguyên Minh nói gì, Thanh Linh đã mở cửa xe, nhìn thấy biệt thự số một Hương Sơn mới trang trí xong xuôi, đôi mắt lại càng tỏa sáng. “Con rể ngoan, nơi này không phải được xưng là khu biệt thự cao cấp nhất ở thủ đô sao?" “Hơn nữa vậy mà chúng ta còn ở biệt thự số một.

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt Thanh Linh khẽ đảo một vòng, tầm mắt nhìn về phía Bùi Nguyễn Minh, lạnh giọng nói. “Nói, trước khi cậu tới thủ đô, Tuyết Dương đã đưa cho cậu bao nhiêu tiền?” Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì: "Con tới thủ đô vì sao phải lấy tiền của Tuyết Dương?" "Không phải Tuyết Dương đưa tiền cho cậu, sao cậu có thể lấy được hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?" "Sao có thể ở biệt thự rộng như vậy?" "Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết, của cậu đều là của con gái tôi, đồ của con gái tôi đều là của tôi, nói một cách đơn giản, mấy thứ này đều là của tôi "

Sau khi nói xong, Thanh Linh tràn ngập hứng xuống xe, đi vào trong biệt thự bắt đầu chụp ảnh. Trịnh Tuấn cũng để hai tay ở sau lưng đi xuống, đối với nơi này ông ta cũng hơi lòng.

Trái lại Trịnh Khánh biết nơi này là sản nghiệp của Bùi Nguyễn Minh, lúc này tương đương với bị Thanh Linh chiếm lấy. Cô ta hơi áy náy nói: "Anh rể, em không biết sao mẹ đột nhiên lại biến thành như vậy, đợi chị gái em đến, lại nghĩ biện pháp bây giờ...

Nói tới đây Trịnh Khánh Vân không biết nên nói gì mới tốt. Nếu bây giờ Thanh Linh rời khỏi nơi này, bà ta không một khóc hai nháo ba thắt cổ thì có quỷ mới tin.

Bùi Nguyễn Minh cười nói: sao, dù sao nơi này mới trang trí xong, bà ấy thích ở thì ở "Nhưng mà hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, bảo bà ấy trả lại cho kia không phải thứ bà ấy có thể lấy

Trịnh Khánh Vân nghe thấy lập tức lại đau đầu. Cô ta nhanh chóng đưa điện thoại cho Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh nhìn một lát cũng thấy đau đầu.

Chỉ mới có một lát Thanh Linh đã đăng lên trên mạng cho bạn bè xem. Trong màn hình có chín bức ảnh, tám cái là hình ảnh xa hoa tinh xảo của biệt thự số một Hương Sơn, ở giữa là ảnh hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn nhà họ Trầm.

Tên của Bùi Minh đã bị Thanh Linh tiện tay xóa và sửa, biến thành hai chữ to Thanh Linh.

Cùng lúc đó, ba cô sáu bà nịnh hót bình luận, ngay cả Trịnh Tuyết Dương đều đã like một cái.

Một lát sau, điện thoại của Bùi Minh vang lên, người gọi tới là Trịnh Tuyết Dương.

Từ khi Bùi Nguyễn Minh đến thủ đô, đã lâu rồi hai vợ chồng bọn họ không gọi cho nhau. Bùi Nguyễn Minh nghe điện thoại, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi mệt mỏi của Trịnh Tuyết Dương: "Nguyễn Minh, cảm ơn anh." Bùi Nguyễn Minh sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Giữa vợ chồng với nhau, có gì phải nói cảm ơn, ba mẹ em là ba mẹ anh mà

Trịnh Tuyết Dương giống như lắc đầu, thở dài nói: “Ý của em là, mấy ngày này chỉ sợ ấm ức anh rồi." “Từ mấy ngày trước truyền ra tin em sẽ lên nắm quyền chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô xong, bà ấy giống như biến thành một người khác, la hét muốn tới thủ đô sớm."

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play