"Nhưng mà rất nhiều chuyện của em ở Dương Thành đã tới giai đoạn mấu chốt, chỉ trong chốc lát không đi được, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới tới thủ đô. "Cho nên hai ngày này ở thủ đô, ấm ức anh chăm sóc bọn họ." "Chuyện này có gì mà ấm ức, cùng lãm anh coi như lái xe miễn phí hai ngày, dẫn bọn họ đi chơi khắp nơi là được." Bùi Nguyên Minh cười nói. "Không phải, chỉ sợ không chỉ vậy... Trong giọng nói của Trịnh Tuyết Dương có chút mệt mỏi. “Anh không phải là bạn bè trên mạng của mẹ em, cho nên không thấy được. "Vừa rồi bà ấy nói chuyện với mấy người ở thủ đô mới quen được mấy ngày trong list bạn bè “Theo em được biết, những người đó đều là người của nhánh ngoài nhà họ Chân, một đám tham giàu chế nghèo, trong đó có một người đã hẹn với bà ấy sẽ tới khu nhà cao cấp biệt thự Hương

Sơn của bà ấy" “Mẹ em trả lời, bà ấy sẽ bảo anh đi đón người."

Nghe Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, Bùi Nguyên Minh lập tức cảm thấy đau đầu.

Anh đối mặt với thiên quân vạn mã ở thủ đô đều không có cảm giác đau đầu, kết quả Thanh Linh vừa xuất hiện, đã bị như vậy... “Tóm lại Bùi Nguyễn Minh, mấy ngày này anh trăm ngàn lần đừng trở mặt với mẹ" “Nếu em đoán không sai, bà ấy tới thủ đô sớm, có một mục đích vô cùng quan trọng, đó chính là khiến anh ly hôn với em. "Em nhanh nhất ngày kia mới tới đó, hai ngày này ấm ức anh

Mãi đến khi cúp điện thoại, Bùi Nguyên Minh đều có vẻ mặt rồi không biết nên nói gì.

Ý của Trịnh Tuyết Dương anh xem như đã rõ

Mục đích quan trọng của việc Thanh Linh tới thủ đô trước, tâm mươi phần trăm là ép mình ly hôn với Trịnh Tuyết Dương.

Nói vậy ở trong mắt Thanh Linh, người con rẽ hờ này của bà ta, đã không xứng với Trịnh Tuyết Dương người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân nữa.

Nhưng từ góc độ của Thanh Linh mà nghĩ cũng rất bình thường.

Lúc trước cho dù là ở nhà họ Thanh hay nhà họ Trịnh bà ta đều không được coi trọng, tuy lòng dạ rất cao, nhưng con gái mình lấy phải người chồng phế vật, chính bà ta cũng chịu khổ theo.

Mà bây giờ Trịnh Tuyết Dương một bước lên trời, trở thành người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, một trong mười gia tộc đứng đầu

Thân phận địa vị như vậy, phóng tầm mắt cả giới thượng lưu ở

Đại Hạ đều có quyền nói nhất định.

Thanh Linh xem như mượn con gái mình thực hiện nghịch tập nhân sinh, đến đây cá chép vượt Long Môn. ở trong tình huống như vậy, muốn đạp con rẽ phế vật chướng mắt của mình, nghĩ biện pháp kiếm một đứa con rể nhà giàu có, đây là lựa chọn tốt nhất khiến cuộc đời của mình tiếp tục bay lên cao.

Cho nên cho dù biết trên danh nghĩa của Bùi Nguyễn Minh có tập đoàn Thiện Nhân, Thanh Linh cũng lựa chọn xem nhẹ. Thậm chí bà ta tin tưởng vững chắc, mọi thứ ngày hôm nay của Bùi Nguyên Minh, đều là Trịnh Tuyết Dương cho.

Dù sao Trịnh Tuyết Dương lên nắm quyền quá đột ngột, căn bản chưa cho Thanh Linh thời gian kịp phản ứng. Lúc này, Thanh Linh chỉ có thể dùng nhận thức hạn hẹp của mình lý giải mọi thứ.

Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh cúp điện thoại, vẻ mặt đau đầu, Trịnh Khánh Vân cẩn thận nói: "Anh rể, chị của em nói gì với anh vậy?" “Cô ấy nói mẹ em muốn đuổi anh ra khỏi nhà." Bùi Nguyên

Minh tức giận mở miệng nói: “Nhưng mà anh có thể nhắc nhở một cầu, nếu mẹ em thật sự làm như vậy, đến lúc đó ngay cả em, anh cũng sẽ cùng đuổi ra khỏi nhà

Trịnh Khánh Vân nhỏ giọng “ồ" một tiếng, nhớ tới phong cách làm việc của mẹ mình, lúc này có ta hơi run lên.

Hai người liếc nhau, đi vào cửa biệt thự

Lúc này Thanh Linh đã chọn phòng to nhất, đều để hành lý ở phòng khách.

Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh và Trịnh Khánh Vân đi tới, bà ta vênh mặt hất hàm sai khiến: "Bùi Nguyễn Minh, cậu đến chỗ này, đón một nhà dì Lục đi "Khánh Vân, con đi thu dọn đồ của mẹ, lại tìm giúp việc ở trên trang web, nhớ kỹ, phải là loại đất nhất...

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play