Đảo mắt liền tới lễ Giáng sinh.

Mặc dù các giáo viên đè nặng không cho tổ chức, nhưng những chiếc áo len xanh xanh đỏ đỏ, thú bông tuần lộc, vớ Giáng sinh chứa đầy kẹo que luôn được các cô cậu học trò tươi tắn tung hô. Kiếp sống học hành buồn tẻ, cũng bởi vì có những yếu tố lãng mạn điểm xuyết, mới không có vẻ tái nhợt, nhạt nhẽo.

Vương Nhất Bác tất nhiên không nghĩ mình sẽ nhận quà gì, nhưng cậu càng sợ Tiêu Chiến bên kia sẽ nhận được thứ gì đó khó lường.

Buổi tối đêm Bình An, tiếng chuông tự học mới vừa vang lên không lâu, thì toàn trường lại cúp điện, toàn bộ trường đều bao phủ trong bóng tối, đèn pin và đồng hồ phát ra ánh sáng mờ ảo, đám học sinh có thể dùng từ “hỗn loạn” để hình dung. Như ma quỷ mà chạy nhảy điên cuồng.

Các ban đều không trấn áp nổi, giáo viên thấy vậy mới cưỡng chế ra lệnh cho đi.

Chờ đám người đi hết, Tiêu Chiến là người đi sau cùng, mới vừa thu thập sách vở xong, thong thả đi về phía cầu thang thì bị một cô bạn học gọi lại, trời tối tăm nên không nhìn rõ lắm, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà phán đoán.

Anh còn chưa kịp xoay người, thì đối phương đã nhào tới ôm anh từ phía sau.

– Tiêu Chiến, tớ biết cậu muốn nói gì, chỉ là tớ không nhịn được. Làm bạn học lâu như vậy, cậu đối với mọi người đều rất tốt, cậu, có thích qua ai chưa?

Âm thanh của cô gái có chút run rẩy.

– Tớ ——

Tiêu Chiến mở miệng lại không biết trả lời thế nào.

– Nhờ chị buông tay ra, anh ấy phải cùng tôi trở về.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, còn mang theo phẫn nộ.

Là Vương Nhất Bác, cậu dùng đèn pin điện thoại, chiếu sáng một phần hai người.

Cô gái kia không ngờ tới sẽ có một người khác xuất hiện, buông Tiêu Chiến ra, mở miệng nói:

– Cậu là ai?

– Tôi là người nhà của anh ấy, anh ấy không thích ai, cũng không có tính toán yêu đương, mong chị đừng quấy rầy Tiêu Chiến nữa.

Nói xong, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, vội vã bước xuống cầu thang.

Tiêu Chiến cảm thấy sự tình diễn ra quá nhanh, tay trái của mình bị Vương Nhất Bác nắm chặt, từ lực đạo truyền đến từ tay nói cho anh biết đối phương tựa hồ đang nổi cơn thịnh nộ.

Cổng trường không có ai, bằng không hai nam sinh nắm tay nhau chạy đi, khẳng định sẽ hấp dẫn ánh mắt tới.

Bọn họ một đường chạy về nhà.

Vương Nhất Bác mở máy lọc nước rót cho Tiêu Chiến một cốc.

Tiêu Chiến nhận lấy, mở miệng nói:

– Cảm ơn, còn có…. Vừa rồi.

Sắc mặt của Vương Nhất Bác đã sớm khôi phục vẻ lãnh khốc thường ngày, không nhanh không chậm nói:

– Nếu anh đã xen vào chuyện không cho phép em yêu đương, thì em cũng muốn quản anh, như vậy mới công bằng.

Tiêu Chiến nhớ tới lời dặn của dì Vương lần trước, lại nhớ lại lần trước xem phim điện ảnh, Vương Nhất Bác có nói mình có thích một người, liền nói:

– Anh không có muốn quản em. Ta không giống nhau, anh không có người thích, người vừa rồi kia, chỉ là đồng học thôi. Nếu em có người mình thích, anh sẽ ủng hộ em, có thể giúp em giữ bí mật. Bên cạnh anh cũng có rất nhiều bạn học đang yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì không sao đâu, em không cần sợ anh sẽ quản em.

Tiêu Chiến cảm thấy lời nói của mình rất săn sóc, cậu không nghĩ tới việc báo hành tung của Vương Nhất Bác cho dì Vương, rốt cuộc Vương Nhất Bác đã sắp thành niên. Chỉ là không biết vì sao, sau khi nói xong, mặt của Vương Nhất Bác khó coi đi rất nhiều, mặt rất như như kết băng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:

– Không cần, anh, anh không hiểu.

–0–

Rất nhanh đã nghênh đón kì thi cuối kì.

Thành tích của Tiêu Chiến rất ổn định, sau khi làm hàng chục bài thi, thì tiếng Anh của Vương Nhất Bác rốt cuộc đã tiến bộ, thứ hạng của cậu cùng tăng lên gần 200 hạng.

Vào đông khó có được một ngày nắng, hai người đều bọc mình thành bánh mì lớn, bị ý cười chất đầy trên bố mẹ đón trở về nhà, nói là qua năm sẽ đi chúc Tết.

Phải qua mười ngày mới có thể nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tự mình rầu rĩ ngồi ở ghế sau, một chữ cũng không muốn nói.

Mẹ Vương biết vẻ mặt lãnh khốc của thằng con nhà mình từ khi sinh ra đã có, liền mở miệng trêu ghẹo.

– Sao không vui, làm sao vậy? Cùng bạn gái tách ra sao? Nếu không mẹ đưa con trở về?

– Không phải. Thầy giáo nói qua năm trở về sẽ có kì thi.

Vương Nhất Bác nói xong liền đeo tai nghe lên, sợ mẹ cậu lại đuổi theo từ “bạn gái” không chịu bỏ.

Lúc gặp lại Tiêu Chiến, thì đã là mồng sáu Tết.

Trời mới vừa đổ một trận tuyết lớn, Tiêu Chiến mặc một kiện áo lông vũ màu đen, mang khăn quàng màu đỏ trên cổ, đi theo ba mẹ tới nhà Vương chúc Tết.

Mấy người lớn trò chuyện về nhà mình, anh thu xong lì xì liền đi vào phòng của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đang dựa vào ghế sô pha đơn chơi game, lúc Tiêu Chiến tiến vào, cậu đã chơi hai ván.

Trong phòng của Vương Nhất Bác, ngoại trừ tủ quần áo, sách, thì có bày một ít mô hình xe máy và motor, trên mặt đất còn đặt vài tấm ván trượt.

Tiêu Chiến nhớ không rõ lần cuối mình vào đây là lúc nào, xem ra tuổi dậy thì của anh bạn nhỏ này vẫn là rất muôn màu muôn vẻ.

– Em trượt ván giỏi không?

Tiêu Chiến hỏi.

– Tạm được, anh muốn chơi? Em có thể dạy cho anh.

Vương Nhất Bác đáp.

Ăn xong cơm trưa, hai người đi ra công viên hóng gió lạnh, tiến hành một buổi học dạy ván trượt, không tránh được tứ chi tiếp xúc.

Tiêu Chiến gần nhất đây tựa hồ dùng mắt quá độ, độ cận lại tăng lên, mặc dù mang theo kính, nhưng vẫn luôn híp mắt nhìn đồ vật. Cảnh tượng này dừng trong mắt Vương Nhất Bác, biểu tình mơ hồ làm cho anh càng siêu cấp đáng yêu gấp bội lần.

Quả nhiên đã là người thì mỗi ngày đều phải nhớ nhung mấy lần.

Cố nhân nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn”, cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ.

Sau khi trở về, còn chưa đến thời gian dùng cơm chiều, trong sân có không ít bạn nhỏ đang đắp người tuyết. Tiêu Chiến nhất thời hứng khởi, nói là muốn đắp một người tuyết đang chơi ván trượt cho Vương Nhất Bác.

Bọn họ cầm lấy công cụ, vào trong sân cùng mấy bạn nhỏ cướp tuyết đọng.

Tay của Tiêu Chiến chính là bàn tay của mĩ thuật, nhưng anh vẫn làm không ra người tuyết mập mạp dẫm lên ván trượt, cuối cùng chỉ có thể đổi thành ván trượt dựa lên trên người tuyết, nhưng mà nhìn xa trắng xóa một mảnh, vẫn cảm thấy không giống.

Chờ đắp ngũ quan cho người tuyết xong, Vương Nhất Bác cầm nhánh cây, ở phía dưới miệng của người tuyết chấm một cái nốt ruồi nhỏ, lúc này, người tuyết mới hoàn toàn biến thành “Tiêu Chiến”.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân thật thất sách, vì người khác mà làm áo cưới, nhịn không được nói:

– Vương Nhất Bác em còn là người sao?

Hai tiểu quỷ ấu trĩ đuổi theo đùa giỡn nhau, anh ỷ vào dáng người mình cao, mà cầm một nắm tuyết nhéo vào trong cổ áo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác có khó có dịp cười to, khóe miệng đều hiện lên hai cái dấu ngoặc đơn nhỏ, cũng không phản kích lại. Chỉ là nhìn Tiêu Chiến ngây thơ tươi cười, lại không dời mắt được.

Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Chiến mơ một giấc mơ. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( TR ÙMtruyện.C OM )

Anh một mình ngồi trong phòng học vẽ tranh tượng thạch cao, bút chì tới tới lui lui, lúc sắp vẽ xong, trên tờ giấy nguyên bản là David lại vẽ thành bộ dáng của Vương Nhất Bác. Lại ngẩng đầu nhìn, Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện, khóe miệng hiện ra một đôi dấu ngoặc đơn nhỏ, hỏi anh:

– Tiêu Chiến, được chưa? Anh vẽ em đẹp không?

Thật sự là gặp quỷ mà!

Ngày hôm sau, anh hẹn Vương Nhất Bác cùng đi hiệu sách mua sách tham khảo thi học kì và tổng hợp bài thi.

Tiêu Chiến ở cửa hiệu sách, thấy Vương Nhất Bác xuống xe taxi đang đi về phía mình, cậu bạn nhỏ mấy tháng nay cao lên không ít, hơn nữa tỉ lệ thật đẹp, hai chân gầy guộc thẳng tấp, chiếc quần thể thao rộng thùng thình đang đong đưa. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhìn vẫn còn chút non sữa, nhưng khí tràng quá mức lạnh lùng làm người khác không thể coi cậu như một anh bạn nhỏ được.

– Đi thôi, hôm nay hiệu sách người rất nhiều.

Tiêu Chiến nói.

Đầu tiên đi đến khi thi đại học cầm mấy quyển tập hợp tài liệu ôn tập, bài thi không cần làm, giáo viên sẽ giúp bọn họ chuẩn bị. Sau đó thì đi lên khu cao trung năm nhất, Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác chọn không ít sách tham khảo bài thi mà mình lúc trước dùng, lúc tính tiền, Vương Nhất Bác lấy thẻ tiết kiệm ở hiệu sách của mình tính tiền, làm xong Tiêu Chiền liền nói muốn mời cậu đi đến tiệm bánh ngọt bên cạnh ăn đồ ngọt.

Đồ ngọt Tiêu Chiến thích ăn, Vương Nhất Bác tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Đồ ngọt đưa vào miệng, vẻ mặt của Tiêu Chiến hiện lên biểu tình thỏa mãn, nốt ruồi nhỏ ở dưới môi cũng trở nên linh động hơn.

Thanh âm nghị luận chung quanh dần dần trở nên sinh động hơn.

– Là Vương Nhất Bác đúng không, nam sinh kia cùng cậu ấy có quan hệ gì, cậu ấy trước giờ không phải đều là độc lai độc vãng sao?

– Lúc trước không phải có lời đồn, cậu ấy cự tuyệt con gái, nói mình không thích nữ sinh.

– Xem ra là thật rồi.

– Khẳng định là vậy, một tiểu thiếu gia như cậu ấy còn cần tự mình đi ra mua sách sao?

– Cũng không nhất định, có lẽ là thân thích.

– Đừng nói chuyện này nữa, người ngồi đối diện kia thật đúng là soái ca nha, đôi mắt của mình cuối cùng cũng được cứu vớt.

– ………

Hình như là bạn học hồi sơ trung của Vương Nhất Bác.

Một lát sau, một cô gái rất xinh đẹp đi tới, kéo một cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.

– Nhất Bác, đã lâu không gặp.

Giọng nói cũng là loại nũng nịu.

Vương Nhất Bác “ừm” một tiếng.

– Buổi chiều có rảnh không?”

“Nũng nịu” tiếp tục hỏi.

– Không rảnh.

Vương Nhất Bác trả lời.

Tiêu Chiến xấu hổ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cũng hết muốn ăn.

– Nhất Bác, cậu không trả lời tin nhắn của mình, điện thoại cũng không tiếp, cũng không cùng với cô và chú đến nhà mình chúc Tết. Mình hôm nay thật vất vả lắm mới gặp được cậu. Cậu không cho mình vài phút được sao.

– Cậu muốn nói gì thì ở chỗ này nói đi.

“Nũng nịu” rốt cuộc không chịu nổi nữa, xách túi lên đi xa.

Quần chúng vây xem nhiệt tình nghị luận trong chốc lát cũng tan.

Đồ ngọt Tiêu Chiến ăn không vô nữa, vì cứu vớt cục diện xấu hổ, anh mở miệng nói:

– Kỳ thật anh cảm thấy, cô gái mới vừa đi kia rất xinh đẹp, em cũng quá lạnh nhạt rồi.

Vương Nhất Bác hút một ngụm nước trái cây, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

– Tạm được, không đẹp bằng anh.

Rõ ràng vẫn còn là ban ngày, một quả pháo nổ tung trong đầu Tiêu Chiến, khói bóc lên nghi ngút, chấn động đến nơi nào đó trong nội tâm anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play