Vào buổi tối sau khi thi xong kì thi đại học, liên hoan lớp Tiêu Chiến kết thúc, Vương Nhất Bác tới đón anh.
Xuống taxi, đi trên con đường trở về nhà, ánh trăng chiếu bóng hai người thật dài.
Bước chân của Tiêu Chiến có chút lộn xộn.
– Uống rượu sao?
Vương Nhất Bác hỏi.
– Uống hai ly bia.
Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng tay giơ số 2 về phía trước.
Vương Nhất Bác bắt lấy hai ngón tay đưa ra của Tiêu Chiến, nhiệt độ cơ thể nóng hổi theo ngón tay truyền đến, Tiêu Chiến cảm thấy rượu anh uống nửa tiếng trước sao bây giờ lại nóng như vậy.
– Về nhà thôi.
Anh bạn nhỏ cầm tay anh thật chặt dắt anh đi.
Về đến nhà, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, mình thì đi toilet nhúng một cái khăn lông ra lau mặt cho Tiêu Chiến, từ trán lau xuống mắt, bởi nguyên nhân do cồn, nên gương mặt Tiêu Chiến hơi nhiễm một tầng phấn hồng mỏng, động tác Vương Nhất Bác mềm nhẹ, đến khi lau đến cổ thì trên tay bị một bàn tay khác bao lấy.
– Vương Nhất Bác, anh không có uống say.
Thanh âm Tiêu Chiến mềm mềm mại mại, mang theo chút ý vị làm nũng.
Vương Nhất Bác cảm thấy đối phương như một con thỏ trộm uống say, đáng yêu đến quá đáng. Cậu ném khăn lông sang một bên, rồi dùng đôi tay cầm lấy cằm của đối phương, chuyển hướng đến đối diện mình.
– Tiêu Chiến, nếu anh nói anh không có say, vậy thì xin chúc mừng anh.
– Chúc mừng cái gì? Hôm nay vừa mới thi xong, còn chưa có điểm đâu.
– Tiêu Chiến, anh quên rồi sao?
Vương Nhất Bác nhịn không được hôn hôn khuôn mặt phiếm hồng của anh.
– Từ hôm nay trở đi em chính là bạn trai anh, chúc mừng anh.
Tiêu Chiến đương nhiên không quên, một tháng gần đây đều rất để ý đến chuyện này, sao lại có thể quên được.
Vương Nhất Bác đã nói:
– Anh thi xong trước, sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau.
Anh chỉ là cảm thấy ngượng ngùng.
Hồi tưởng lại một tháng này hai người ở chung, nhìn giống như trước đây, nhưng lại có chút không giống.
Trước khoảng thời gian nào đó, lúc anh bạn nhỏ nhìn mình, nhiều ít cũng mang theo chút ẩn nhẫn, có lúc nhịn không được sẽ liếc mắt qua xem, ánh mắt anh bạn nhỏ này gần nhất đây đều là bình tĩnh nhưng nóng rực.
Phương thức đánh thức vào buổi sáng cũng khác nhau. Từ gõ cửa đến biến thành nói bên tai.
Tan học về nhà, lúc anh bạn nhỏ đi qua nơi không có ai sẽ trộm nắm tay mình đi, còn làm bộ mặt vô cảm mà nhìn về phía trước.
Hiện giờ đã đến lúc phải thẳng thắn xác nhận mối quan hệ này, Tiêu Chiến cảm thấy rất thẹn thùng, còn chưa nghĩ phải đáp lại như thế nào, thì người trong nhà đã gọi điện tới giải cứu anh.
Bởi vì đã nói với cha mẹ rằng thi xong cùng ngày lớp sẽ có liên hoan, cho nên anh xin ở bên ngoài nhiều hơn một buổi tối.
Anh luôn luôn ngoan ngoãn, cha mẹ đương nhiên đáp ứng, lúc này gọi điện thoại tới là muốn báo thời gian ngày mai hai người tới đón.
Vương Nhất Bác ở bên cạnh nghe rõ ràng, cũng biết bắt đầu từ ngày mai, trong căn phòng này chỉ còn một mình cậu, tâm tư ngọt ngào vừa rồi cũng ít nhiều bị đánh bay đi.
Gọi điện thoại xong, Tiêu Chiến cảm thấy anh bạn nhỏ không cao hứng, kéo tay đối phương đến bên môi hôn hôn.
– Vương Nhất Bác…. Ừm…. Bạn trai à, tương lai chúng ta còn dài. Hơn nữa nghỉ hè còn có thể gặp mặt.
Có được đáp án khẳng định, trái tim của chàng thiếu niên rốt cuộc cũng ổn định.
Vương Nhất Bác: “Chờ em nghỉ hè mỗi ngày đều phải gặp mặt.”
Tiêu Chiến: “Được.”
Vương Nhất Bác: “Nghỉ hè phải bù tiếng Anh giúp em.”
Tiêu Chiến: “Được.”
Vương Nhất Bác: “Phải mỗi ngày nhớ đến em.”
Tiêu Chiến: “Được.”
Vương Nhất Bác: “Đêm nay cùng nhau ngủ.”
Tiêu Chiến: “……”
Tiêu Chiến đỡ trán: “Vương Nhất Bác, mai em phải đi học.”
Vương Nhất Bác ủy khuất: “Ngày mai anh phải về nhà rồi, chúng ta vừa mới ở bên nhau thôi.”
Tiêu Chiến bất đắc dĩ: “Được rồi, chó con.”
Chờ hai người rửa mặt xong, Tiêu Chiến nằm xuống giường trong phòng, là một chiếc giường đơn rộng 1m5, cũng may hai người đều gầy, nằm song song với nhau còn dư cả một khoảng rộng thùng thình.
Điều hòa mở rất thấp, Tiêu Chiến sợ nóng.
Vương Nhất Bác gối một cánh tay dưới đầu, nghiêng người về phía Tiêu Chiến, nhìn một hồi lâu.
Tiêu Chiến chịu không nổi ánh mắt như lửa nóng của đối phương, đánh tay cậu một cái, nói:
– Không được nhìn anh nữa, ngủ.
– Anh đẹp.
Vương Nhất Bác trêu chọc.
Tiêu Chiếu không thể nhịn được nữa, kéo chăn che mặt, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra:
– Vương Nhất Bác! Em không biết thẹn thùng là gì sao?”
Vương Nhất Bác duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh nửa lộ ra bên ngoài của đối phương. Tiêu Chiến cảm thấy ngứa, kéo chăn xuống, tức giận trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Bởi vì mới vừa bị nghẹn một hồi, nên gò má ửng đỏ, đôi mắt có chút nước đặc biệt sáng ngời.
Vương Nhất Bác hôn hôn lên mí mắt Tiêu Chiến, sau đó một đường đi xuống dưới hôn chóp mũi, dừng lại trên môi, hôn đến Tiêu Chiến thở không nổi, dùng hai tay đẩy cậu ra.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, một lần nữa nằm nghiêng lại xuống giường, đầu gác lên vai Tiêu Chiến, cánh tay lần nữa ôm lấy eo anh.
– Em rất thích anh, Tiêu Chiến.”
Hơi thở nóng nóng phun lên một bên cổ, chóp mũi vờn quanh mùi hương dầu gội tươi mát.
Hai người cứ giữ tư thế như thế, không biết qua bao lâu thì ngủ mất.
Vào tháng 7, kết quả thi đại học của Tiêu Chiến cũng có, gia đình anh phải mất đến mấy ngày mới chốt được nguyện vọng.
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng được thả cho nghỉ hè. Nhưng mà vì thành tích vẫn không sai biệt lắm giống học kì 1, nên dì Vương hung hăng đăng kí lại cho cậu một lớp bổ túc.
Tiêu Chiến cũng được người nhà an bài đi học thi lấy bằng lái.
Buổi sáng, Tiêu Chiến đi học thi bằng lái, Vương Nhất Bác thì đi học, Tiêu Chiến học lái xe xong liền thuận tiện đi qua lớp bổ túc đón cậu bạn trai nhỏ.
Buổi chiều, cùng nhau đi thư viện, Vương Nhất Bác làm bài tập, Tiêu Chiến ở bên cạnh đọc sách. Hoặc là đi tới nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến giảng tiếng Anh cho Vương Nhất Bác, đốc xúc cậu làm bài thi.
Vương Nhất Bác sẽ ngoan ngoãn học tập không mất tập trung sao? Đương nhiên sẽ không rồi.
Tỷ như lúc Tiêu Chiến đọc sách, nhìn nhìn liền sẽ phát hiện tay Vương Nhất Bác dừng làm bài, đôi mắt thì nhìn lén anh.
Tiêu Chiến: “Em sao không làm.”
Vương Nhất Bác: “Mệt, không muốn làm đề.”
Tiêu Chiến: “Không thể.”
Vương Nhất Bác: “Muốn anh Chiến hôn em một chút mới có sức lực làm tiếp.”
Không cần chờ Tiêu Chiến trả lời, anh bạn nhỏ đã lấy sách che đi, nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi Tiêu Chiến.
Nếm được ngon ngọt người nào đó còn một tấc tiến một thước mà nói:
– Em cảm thấy em còn có thể làm thêm ba bài thi nữa.
Tiêu Chiến: “……”
Lại tỷ như, lúc Tiêu Chiến giảng tiếng Anh cho Vương Nhất Bác, đang giảng thì phát hiện Vương Nhất Bác nhìn anh thất thần.
Tiêu Chiến: “Vương Nhất Bác, anh mới vừa giảng đến chỗ nào?”
Vương Nhất Bác: “Giảng đến chỗ anh Chiến thật là đẹp mắt.”
Tiêu Chiến bị đùa giỡn thành thói quen, nhịn không được nắm đầu đối phương chuyển hướng qua bàn học, sau đó hung tợn mà nói:
– Hôm nay không làm được hết thì không được nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác nhịn không được nghĩ trong lòng: “Vậy đợi đến hừng đông luôn.”
Cũng không biết rốt cuộc ai đang trừng phạt ai.
Từ khi hai người xác lập quan hệ, Vương Nhất Bác liền từ khai phá ra “anh Chiến” là xưng hô độc quyền của mình, cha mẹ hai ben nghe được, chỉ cảm thấy “huynh đệ hữu cung”, quan hệ hai người quá tốt, tất nhiên khi ở bên nhau việc gì cũng đều có thể làm.
Ngày 5 tháng 8 là sinh nhật của Vương Nhất Bác, vẫn là một ngày làm việc.
Là sinh nhật đầu tiên sau khi bên nhau, Tiêu Chiến tất nhiên có chút suy nghĩ.
Bớt thời gian vào một hội trường dạy làm đồ gốm, anh tự tay mình làm một cặp cốc, một cái ly vẽ một con sư tử nhỏ uy vũ, cái còn lại thì vẽ một con thỏ như trên phim hoạt hình.
Vương Nhất Bác thuộc chòm sao Sư Tử, cậu cũng cảm thấy bản thân rất giống nó, làm việc đều có mục tiêu rõ ràng, ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không ngừng nói anh rất giống thỏ.
Cùng ngày 5 tháng 8, Vương Nhất Bác buổi sáng đi học, anh đi ra cửa hàng, mất ba giờ làm một chiếc bánh hơi giống bánh kem sinh nhật, trên bánh vẽ một phiên bản chibi của Vương Nhất Bác đang chơi ván trượt, phía dưới dùng chocolate xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết 7 từ: “Vương Điềm Điềm sinh nhật vui vẻ.”
Dù sao cũng là con trai, không có ý tưởng lãng mạn đến trời nứt đất bể gì.
Chuẩn bị hết thảy đều ổn thoả, Tiêu Chiến vào Wechat nhắn cho Vương Nhất Bác bảo cậu tự mình về nhà, mình sẽ không đi đón cậu.
Vương Nhất Bác về đến nhà, liền thấy Tiêu Chiến bưng bánh sinh nhật xuất hiện.
Ngọt ngào đâm vào nhau, Vương Nhất Bác nhìn chữ trên bánh kem, còn ra vẻ trấn tĩnh nói:
– Em mới không phải là Vương Điềm Điềm.
Tiêu Chiến làm lơ đấu tranh của bạn trai nhỏ, lớn tiếng kêu:
– Chúc Vương Điềm Điềm Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ.
Vương Nhất Bác túm chặt cổ áo người yêu, kéo xuống hôn một hồi lâu, sau đó tổng kết:
– Rõ ràng anh Chiến mới là ngọt nhất.
Người bị đùa giỡn đỏ mặt, xoay người đi châm nến, lại thật cẩn thận bưng đến trước mặt người yêu kêu cậu thổi nến.
Vương Nhất Bác lúc trước không để ý đến sinh nhật của mình, nhưng mà nhìn vẻ mặt mong đợi của Tiêu Chiến, cậu thổi nến xong phối hợp nhắm mắt lại, cầu nguyện.
– Vương Nhất Bác 18 tuổi, có thể ước 18 nguyện vọng.
Tiêu Chiến hưng phấn hơn bình thường.
– Nguyện vọng của em chỉ có một.
– Cái gì?
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Ăn xong bánh kem, hai người ở trên sô pha nghịch hai cái ly, đùa giỡn hồi lâu người nào đó mới nhớ ra.
Tiêu Chiến: “Nghe nói khi em học nhà trẻ đã trêu chọc một bé gái.”
Vương Nhất Bác: “Là do bạn ấy làm hỏng đồ của em, còn tới nhà em trả đũa.”
Tiêu Chiến: “Dì còn nói khi em học tiểu học có một bạn nữ viết thư tình cho em.”
Vương Nhất Bác: “Đó là cho bạn cùng bàn với em, đặt sai cặp thôi.”
Tiêu Chiến: “Còn có cô gái trong dịp Tết kia…..”
Vương Nhất Bác: “Bạn ấy thích em, em thích anh, không liên quan.”
Tiêu Chiến truy cứu không có kết quả, mấy quyền đều như đánh vào bông.
Vương Nhất Bác hình như cũng nhớ tới cái gì đó, lộ ra biểu tình làm nũng quen dùng, sau đó nói:
– Anh Chiến.
Tiêu Chiến: “Hửm?”
Vương Nhất Bác: “18 nguyện vọng sinh nhật của em còn có hiệu lực chứ?”
Tiêu Chiến: “Còn.”
Vương Nhất Bác: “Thứ nhất, lúc anh Chiến lên đại học, không được nói chuyện nhiều với người khác, nam sinh hay nữ sinh cũng không được.”
Tiêu Chiến: “………..”
Vương Nhất Bác: “Thứ hai, không được vẽ người khác.”
Tiêu Chiến: “………..”
Vương Nhất Bác: “Thứ 4, không được nhận khoai tây chiên từ người khác.”
“Mỗi ngày phải nhắn tin trên Wechat với em.”
“Chờ em lên đại học, chúng ta liền dọn ra ngoài ở.”
“Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau.”
……..
……..
………
Vương Nhất Bác đem từng kế hoạch cho tương lại vào danh sách điều ước sinh nhật, Tiêu Chiến tự mình đào hố, hơn nữa nhìn tình hình bây giờ chỉ có thể nằm yên dưới đáy hố.
Hai thân ảnh ôm lấy nhau.
Một người cùng một người khác.
Bất kể là quá khứ hay tương lai, chỉ có đối phương mới là niềm mong đợi duy nhất của nhau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT