Vương Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến người đang mơ mơ màng màng mà ngủ dậy đi tắm rửa, mình thì trằn trọc về phòng, xem phim trên di động.
Cậu khác với Tiêu Chiến, rất ít khi xem loại phim điện ảnh thế này, Tiêu Chiến thích ca khúc trữ tình, thích đọc sách, thích vẽ tranh, thích mấy bộ điện ảnh lã chã ướt sượt, là người từ trong xương cốt đã tràn ngập tế bào lãng mạn. Hơn nữa, khuôn mặt trời sinh đẹp đến tột cùng, tính cách cũng dịu dàng đến mức tận cùng, từ nhỏ đến lớn, Vương Nhất Bác chưa bao giờ từ trong miệng người khác mà nghe được lời bất mãn với anh. Trên diễn đàn trường học có một ít bài đăng nói anh “dối trá”, “giả tạo”, “trung tâm điều hòa”, vân vân, Vương Nhất Bác hiểu được, tất cả những suy đoán vô căn cứ đó đều là mưu hại, hoặc là nói, mấy người đó ghen ghét với Tiêu Chiến.
Dưới vẻ ngoài hoàn hảo của Tiêu Chiến là một linh hồn hoàn hảo. Cách đối xử với mọi người của Tiêu Chiến không có một chút ngụy trang nào, là sự tử tế thiện chí trực tiếp nhất mà anh dành cho thế giới này.
Tiêu Chiến thật là một con người tốt, Vương Nhất Bác từ nhỏ đã biết, cũng từ rất sớm đã thích.
Khi còn nhỏ, Tiêu Chiến là một ca ca lớn lên có vóc dáng đẹp cao cao, bất đồng với những cậu bé luôn đánh nhau la lối, khóc lóc om sòm, anh luôn an tĩnh nói chuyện với mình, lúc cười rộ lên, cảnh vật xung quanh cũng đẹp hơn nhiều; lúc nhỏ cậu đã luyện tập vũ đạo rất nhiều lần, chỉ cần Tiêu Chiến khen một câu, Vương Nhất Bác liền cảm thấy thật đáng giá; Tiêu Chiến thích vẽ tranh, Vương Nhất Bác tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng vẫn cho rằng đó chính là tác phẩm nghệ thuật.
Chờ đến thời điểm người xung quanh bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu thảo luận bạn nữ nào đẹp mắt, bạn nữ nào có bộ ngực đầy đặn nhất, thì cảnh tượng hiện lên trước mắt Vương Nhất Bác, là gương mặt tràn đầy ý cười của Tiêu Chiến với một nốt ruồi nhỏ ở gần dưới môi, còn có thân hình mảnh khảnh quá mức. Lại chờ đến lúc người xung quanh nói đến chuyện tình yêu, thì Vương Nhất Bác 15 tuổi mới hiểu được, đó chính là thích.
Cậu nghĩ, điểm lớn nhất của cậu chính là dũng cảm kiên trì, vì thích vũ đạo mà kiên trì rất nhiều năm, vậy khi thích một người cũng nhất định sẽ tiếp tục thích.
Vì thế học kì 2 sơ trung, Vương Nhất Bác chủ động nhờ ba mẹ hỗ trợ tìm gia sư học bù, nỗ lục thi vào trường cao trung với Tiêu Chiến.
Chờ đến khi người nhà sắp xếp cậu ở cùng Tiêu Chiến, từ việc hiểu rõ tâm ý của mình đến gặp những người cũng thích anh ấy mỗi ngày thì mới chưa đến hai năm.
Về phần sau khi ở chung, Vương Nhất Bác ngoại trừ việc càng ngày càng kiên định với tình cảm của mình ra, thì thứ khác cứ tăng theo từng ngày là vị chua không chịu nổi.
Thực sự rất chua!
Vương Nhất Bác học cao nhất, việc học chưa gấp gáp, nhưng Tiêu Chiến học cao tam lại thường xuyên bị dạy quá giờ, phòng học của hai người không cùng tòa nhà. Cậu luôn đứng ở thang lầu bên cạnh phòng học Tiêu Chiến chờ, sau đó cùng nhau trở về. Có đôi khi nhìn lớp gần như không có ai thì ngó vào phòng học xem, sẽ có vài bạn học nữ quấn lấy anh hỏi chuyện. Ánh mắt Tiêu Chiến luôn nhìn chằm chằm bài tập, miệng thì trật tự nói ý tưởng giải đề, còn những bạn nữ bên cạnh à, tâm tư đâu mà tập trung vào bài tập, cặp mắt vĩnh viễn đều nhìn mặt anh.
Có một bạn nữ, thỉnh thoảng sẽ kéo Tiêu Chiến cùng nhau đi đến cổng trường rồi tách ra, không ngừng nói chuyện về bài học thầy giáo giảng ở trên lớp, còn Tiêu Chiến thì vẫn luôn kiên nhẫn trả lời. Hơn nữa, có lúc cô sẽ cầm giúp cặp sách và áo khoác của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bị vị chua làm cho ngứa răng, có đôi khi thấy cô gái đó ở đây, thì trực tiếp đi ra cổng trường chờ. Nhưng lại không thích cô đi một mình với Tiêu Chiến, vừa chờ vừa não bổ cô quấn lấy Tiêu Chiến nói đề tài khác, một chút biện pháp xử lí cũng không có.
Con đường cậu và Tiêu Chiến cùng nhau trở về rất ngắn. Tiêu Chiến lúc đó sẽ hỏi cậu đi học có nghe hiểu hay không, ngày mai muốn ăn gì, vân vân, cứ như anh là một loại tồn tại giống anh trai cậu. Vương Nhất Bác luôn nghĩ Tiêu Chiếu dịu dàng chỉ thuộc về mình cậu thì tốt rồi, hoặc là có thể đem Tiêu Chiến giấu đi hay không, để cho những người khác đều không thể dính dáng đến anh ấy nửa phần.
Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, cậu tan học xong liền ở lại đến trước cửa phòng học Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngồi trước giá vẽ, tay phải không ngừng phác họa trên giấy, có một cô gái có thân hình yểu điệu đứng bên cạnh, khóe miệng của cô gái đó ẩn ẩn ý cười, Vương Nhất Bác nháy mắt bị đau đớn đột kích, cậu chạy nhanh về nhà, nhốt mình vào phòng, đem vé đã chuẩn bị tốt ném vào thùng rác.
Cuộc đời của Tiêu Chiến sẽ rất tốt đẹp, mìn không nên lấy cái tâm tư không nên có của mình mà đi phá hoại cuộc đời anh ấy.
Tự hờn dỗi chính mình một đêm.
Bữa sáng ngày hôm sau, là món mì rất phổ thông, kỳ thật tay nghề của Tiêu Chiến rất tốt, nhưng Vương Nhất Bác ăn lại cảm thấy chua xót, này đại khái là một trong số ít cơ hội nếm thử tài nấu ăn của Tiêu Chiến trong đời cậu. Tiêu Chiến lớn lên đẹp lại quan tâm đến gia đình, Vương Nhất Bác hâm mộ nửa kia sau này của anh, hẳn là cô ấy kiếp trước đã cứu vớt cả vũ trụ.
Cậu nhớ lại lúc trước có một ngày vào buổi tối, hai người đều rất đói bụng, tủ lạnh thì chỉ còn lại mấy trái dưa chuột, Vương Nhất Bác dõng dạc nói cho anh biết mình sẽ bộc lộ tài năng của bản thân, kết quả là làm một dĩa dưa chuột tốn hết nửa chai giấm, Tiêu Chiến chỉ nếm thử một miếng đã bị chua đến lông mày díu vào nhau, còn bình tĩnh mà nói:
– Biết em thích ăn chua, nhưng không phát hiện em lại thích ăn dấm như vậy.
Vương Nhất Bác cũng bị chua đến rụng răng, cuối cùng hai người vẫn ăn mì gói do Tiêu Chiến nấu. Tiêu Chiến nấu mì so với cậu còn ngon gấp trăm lần.
Cơm nước xong, cậu lấy hai cái vé có chút nhăn, mời Tiêu Chiến đi xem triển lãm tranh, Tiêu Chiến quả nhiên giống như con thỏ có được củ cải, vui vẻ đều viết hết lên mặt.
Ở bên Tiêu Chiến đã sớm thành thói quen. Ít nhất, trước khi Tiêu Chiến tốt nghiệp, cậu còn có thể đối tốt với anh ấy dưới tiền đề không cho anh ấy biết tình cảm đối với anh, lúc đó cậu vẫn có thể an ủi thứ tình cảm cay đắng của mình.
Lúc xem triển lãm tranh, Vương Nhất Bác chụp rất nhiều ảnh của Tiêu Chiến, cậu chụp bóng lưng, dáng người, thân hình, nụ cười, suy tư, ngẩn ngơ của anh, đều vừa vặn là những bộ dáng Vương Nhất Bác thích nhất. Vương Nhất Bác đã gửi mấy tấm cho Tiêu Chiến, nghĩ nghĩ cũng không hy vọng người khác nhìn thấy một Tiêu Chiến như vậy, nên cậu không hề gửi nữa. Mà những ảnh chụp ngày này, có lẽ chúng đều sẽ vĩnh viễn nằm trong album trân quý nhất của Vương Nhất Bác.
Về chuyện cậu bỏ đi để lại anh một mình ở tiệm cơm, là bởi vì Tiêu Chiến trả lời bình luận của cô gái đó. Vương Nhất Bác phảng phất như trải qua kích thích mạo hiểm nhất, nháy mắt bị ngã xuống đáy cốc, cảm thấy bản thân thật dư thừa, lại càng cảm thấy ý nghĩ đem hôm đó làm buổi hẹn hò của hai người của bản thân thật buồn cười. Có lẽ, Tiêu Chiến chỉ muốn đến xem triển lãm, cũng có lẽ anh chỉ không hi vọng đi cùng tên có tính tình xấu như mình.
Cậu trở lại phòng, lấy đề thi tiếng Anh ra, làm một đề rồi một đề, cố chấp nghĩ:
– Có lẽ trình độ tiếng Anh tốt lên, Tiêu Chiến sẽ bớt quan tâm mình đi một chút, thời gian ở chung cũng thiếu một chút, tình cảm của mình cũng có thể đủ giảm đi một phần. Đừng để bản thân rối rắm như vậy.
Cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến lại hiểu lầm rằng bản thân anh là sợ có người khác phiền đến cậu, nghĩ cậu không muốn gặp người khác, thậm chí còn chủ động bảo đảm với bản thân rằng anh sẽ không yêu đương.
Người khác thế nào Vương Nhất Bác không quan tâm, cậu chỉ để ý đến cảm xúc của Tiêu Chiến.
Hay là Tiêu Chiến nói như vậy, có phải thuyết minh, mình đối với anh ấy mà nói, cũng rất quan trọng phải không?
Vương Nhất Bác càng nghĩ càng tự phụ hơn, càng xa cầu càng nhiều, cậu cấm Tiêu Chiến một mình cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm.
Cậu biết, với tính tình dịu dàng của Tiêu Chiến mà nói anh sẽ không cự tuyệt. Ít nhất, trước khi Tiêu Chiến tốt nghiệp, Vương Nhất Bác còn có thể ích kỉ một lần, giam cầm anh trong lãnh địa của mình, không cho người khác đụng vào.
Còn sau khi tốt nghiệp chuyện này sẽ ra sao, ai xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến, cậu đều sẽ tiếp thu.
Vương Nhất Bác phát hiện tình cảm của mình là vào mùa hè, bộ phim The Notebook cũng xảy ra trong mùa hè nhiệt huyết, Tiêu Chiến cảm thấy cũ kĩ, nhưng Vương Nhất Bác lại có thể hiểu được, nếu một ngày tình yêu của cậu có thể trồi lên bề mặt trái tim mình, hẳn cũng là thứ tình cảm cấm kỵ và không được chúc phúc. Tiêu Chiến lý luận “thuyết tình yêu nhẹ nhàng”, hiển nhiên đã đẩy Vương Nhất Bác ra ngăn cách với bên ngoài. Vương Nhất Bác cảm thấy cõi lòng nháy mắt đã tan nát quá nhiều, cũng đã chết lặng đi, cậu nhìn sườn mặt của Tiêu Chiến đang nằm trên sô pha, lông mi thật dài phủ bóng lên dưới mi mắt, viền môi kia lại có một nốt ruồi nhỏ lúc ẩn lúc hiện, tình cảm chết đi của cậu cũng theo đó mà sống lại, không biết có thể tiếp tục được nữa hay không.
Giống như một ngọn nến không thể thổi tắt, miễn cưỡng tiếp tục cháy, ngọn lửa nhỏ đi nhưng theo đó khí thế càng trướng cao hơn.
Tiêu Chiến bất tri bất giác ngủ đi, Vương Nhất Bác nhịn không được giơ tay phất phất khóe mắt anh, nhẹ ngàng cọ cọ dọc theo bên má, cuối cùng dừng lại dưới xương hàm.
Kiên trì thích một người thì dễ, nhưng không ai nói cho cậu biết, nếu thích một người biết là sẽ không đáp lại thì nên làm gì bây giờ.
Hi vọng người này có thể vĩnh viễn thuộc về cậu. Lại hi vọng bản thân có thể giấu kín tình cảm này cả đời, để cho người này có thể có được một cuộc đời trọn vẹn.
Cứ như vậy đi, Vương Nhất Bác nghĩ, tình yêu thật rối rắm làm sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT