Trong đầu tôi, những hành động kì lạ của nó tối nay hiện lên, tôi biết là nó nói thật. Nhớ lại những lời nói của chị ta, tôi nghĩ ngợi. Có lẽ chị ta nói đúng, trong mối quan hệ giữa tôi với nó, nó luôn là người chủ động và rất bạo dạn. Nhưng thiệt tình là không có chút cảm giác nào với nó hết. Tôi trả lời nó, ngắn gọi dứt khoát: Chị không yêu em.
“ Một chút cũng không có hả chị?” Nó nhắn tiếp.
- Không. Tôi trả lời.
Nó gọi điện, tôi không bắt máy, không phải tôi vô tình mà là tôi không biết phải nói gì với nó.
Để tránh rắc rối, tôi từ chối tất cả những gì liên quan đến nó, kể cả cái quán trà sữa yêu quý kia, tôi không gặp nó lần nào nữa.
Nhưng tôi lại đâm lo lắng cho chính mình, trai cũng không yêu, gái cũng không cảm giác, vậy tôi bị làm sao? Câu nói của con nhỏ bạn cũ cứ lãng vãng bên tai. Hỏng chừng mình bị giới tính thứ...4 cũng nên.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cũng đừng vội phán xét ai điều gì. Đôi khi, có những chuyện với người này thì đơn giản nhưng với người khác lại quá là khó khăn.
Trong khi chờ gặp khách hàng, thấy tôi có vẻ trầm tư, chị ta nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
- Dạo này hết vui rồi hả?
Tôi không trả lời. Chị ta nói tiếp giọng vẫn có vị chua:
- Hết gặp nhau nên buồn hả?.
Bà này là ma xó hay sao mà gì cũng biết hết trơn vậy trời. Tôi nhìn thẳng vào mặt chị ta hỏi:
- Yêu là sao hả chị?
Chị ta phá lên cười, chắc nhìn cái mặt ngây ngô của tôi nên không nhịn được.
Tôi nhăn nhó: Em hỏi thiệt.
Chị ta trở lại bình thường:
- Mày với nó nó có chuyện gì à?
- Em không có cảm giác với ai hết, em không biết mình bị sao nữa?
- Không được với người này thì thử với người khác, có gì đâu mà lo.
Phía bên đối tác có một anh theo tán tỉnh tôi. Anh ta nhìn bề ngoài cũng lịch sự, galang. Tất nhiên là tôi ok liền.
Chị ta nói: Mẫu người đàn ông đó cẩn thận đấy, không đơn giản đâu.
- Sao chị biết?
Chị ta nhún vai nói: Là linh cảm thôi.
- Sao lúc nào chị cũng cản em hết vậy?
- Tao chỉ nói để mày đề phòng thôi. Đàn ông mà đã có dã tâm rồi thì mày khó mà thoát.
- Kệ em đi, chị lúc nào cũng đề phòng. Em cũng không muốn thoát. Tôi bực bội nói càn.
Chị ta nhìn tôi sững sờ rồi bỏ đi. Chị ta thật sự tức giận. Từ đó… bơ tôi luôn.
Chắc chị ta là dân kinh doanh nên bị “bệnh nghề nghiệp.” Tình cảm chứ đâu phải các hợp đồng mua bán của chị ta đâu mà tính toán, suy xét thiệt hơn.
Mà thôi kệ, tôi đang có bạn trai mà quan tâm chị ta làm gì cho mệt.
Tôi và anh ta chính thức hẹn hò nhau. Anh ta chở tôi đi ăn, rồi cafe, đi chơi đây đó giống như các cặp trai gái khác. Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Có gì đâu mà đề phòng.
Một hôm chúng tôi đang ngồi ở một quán cafe, người anh ta có chút hơi men. Anh ta nói vừa kí hợp đồng xong nên ăn tối với khách. Anh ta nhìn tôi rồi bất chợt ôm vai tôi kéo mạnh vào người, anh ta hôn lên môi tôi. Bị bất ngờ nhưng tôi vẫn để yên. Lại mềm mềm ấm ấm nhưng vị của nó lại ghê ghê: Mùi bia, mùi thuốc lá mùi thức ăn làm tôi thấy khó chịu. Tôi đẩy anh ta ra. Anh ta nói rất lịch sự:
- Xin lỗi em, vì anh không kiềm chế được.
- Tại em chưa chuẩn bị.
Để giữ hòa khí, tôi nói nhỏ.
- Không sao đâu, rồi tư từ em sẽ quen thôi.
Anh ta cười cười nói.
" Không biết có quen được không, thôi cố." Tôi nghĩ.
Thời gian sau tôi cảm giác mình vẫn chưa quen được, nhưng anh ta có vẻ nôn nóng.
Một buổi tối cuối tuần ở quán cafe, sau khi tôi đi vệ sinh vào, anh ta khoáy li nước cam bưng lên đưa cho tôi, nhìn tôi đắm đuối nói: Uống nước đi em.
Bị ánh mắt của anh ta chi phối tôi cầm ly nước uống. Sau đó mọi thứ như mờ ảo rồi không biết gì nữa. Khi tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên ghế sofa, chị ta đang nhìn tôi chăm chú. Tôi bật dậy ngơ ngác hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Mày biết mày vừa bị gì không? Tao đã nói là đề phòng anh ta mà mày không nghe.
- Anh ta đâu?
- Giờ này mà mày còn nhắc đến anh ta nữa hả? Chị ta tức giận nói lớn.
Tôi cũng bực bội la lên:
- Kệ em đi chị quan tâm làm gì?
- Anh ta định làm thịt mày đó, mày có biết không, mày còn ngu ngơ đến chừng nào nữa đây?
- Em biết, em biết anh ta định làm gì, nhưng mà em muốn thử xem em có bị gì không? Hay là em bị vô cảm. Tôi khóc nức nở.
Chị ta nhìn tôi một hồi lâu, để cho tôi khóc đã rồi mới nói, giọng có vị socola:
- Từ từ rồi cũng tìm thấy, đâu cần em phải làm vậy.
Lần đầu tiên nghe được giọng nói ngọt ngào phát ra từ cái miệng vẫn cong cớn kia, người tôi mềm nhũn, tim ngừng một nhịp. Mắt mở to nhìn chị ta trong đầu nghĩ: "Có phải chị ta không hay ai đó nhập vào?"
Trời sáng dần, chị ta nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, nhưng giọng nói đã trở lại vị chanh:
- Dậy đánh răng rửa mặt đi. Tao làm bữa sáng cho.
Hơi bị thất vọng nhưng lòng vẫn còn ngây ngất, tôi đi vscn xong đến bàn ăn ngồi chờ. Mùi trứng ốp la bay lên thơm ngào ngạt. Cảm giác lúc này rất lạ, thỉnh thoảng tôi vẫn được Mỹ Linh làm trứng cho buổi sáng, nhưng sao không giống bây giờ. Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, như cố giữ thật lâu cảm giác này, mở mắt ra thấy trước mặt là dĩa trứng, có mấy lát xúc xích, 2 miếng bánh sandwich bên cạnh và một ly nước.
“Chị ta thật chu đáo” tôi nghĩ.
Chị ta ngồi đối diện tôi, trước mặt là ly café sữa. Chắc hành động của tôi buồn cười lắm hay sao chị ta cười cười hỏi:
- Đói lắm hả?
Tôi quê quê gật đầu: Chị không ăn?
- Bữa nay tao không muốn ăn.
Đợi tôi ăn xong chị hỏi:
- Giờ làm gì?
- Thôi em về. Mà sao chị biết mà cứu em?
Chị ta không trả lời hỏi lại:
- Về làm gì? Có ai đợi à?
- Có ai đâu.
- Ở lại coi phim đi.
Tôi vẫn còn lưu luyến cảm giác lạ lúc nãy nên đồng ý.
Chị mở một bộ phim nước ngoài có tên: A Perfect ending.
- Ngồi yên đó cấm nhúc nhích nhen.
- Gì chứ. Coi phim thôi mà căng thẳng dữ vậy?
- Có cảnh nóng.
- Hả, em không coi đâu, xem phim khác đi.
- Mày bao nhiêu tuổi rồi mà phản ứng như con nít vậy.
- Kì lắm, coi cái khác đi chị.
- Kì gì, mày chưa coi cảnh đó bao giờ à? Phim này hay nổi tiếng nhen, không phải phim bậy bạ đâu mà lo.
Thực ra hồi sinh viên mấy phim xxx cũng có coi, coi tới cái gì nữa, nhưng mà coi với mấy đứa bạn, rồi xúm nhau vô thảo luận chê bai đủ thứ, còn với chị ta thấy ngại ngại sao đó.
Tôi loay hoay ngồi không yên, chị ta nắm tay tôi kéo xuống: Ngồi yên, tập trung đi coi từ đầu mới thấy hay.
Đúng là Phim từ từ hấp dẫn dần, tôi ngồi yên.
- Là phim … nữ nữ hả chị?
- Ừa xem đi cho biết. Chị ta nhìn tôi cười cười nói.
Mấy cái phim nội dung kiểu này tôi ít có coi lắm, lâu lâu tình cờ tìm thấy thì coi, nhưng cũng nhẹ nhàng chứ không quá ”mạnh đô” như phim này.
Bắt đầu cơ thể nóng lên theo cảnh trong phim, nhìn sang chị ta thấy chị ta cũng bình thường như là xem nhiều lần lắm rồi. Cảnh nóng tiếp theo người tôi căng lên, chịu hết nổi tôi đứng lên định đi đâu đó cho nó hạ nhiệt. Chị ta nắm tay tôi kéo xuống: Đi đâu vậy?
- Em đi uống nước.
Chị ta đẩy ly nước qua trước mặt tôi nói: Uống đi cho nó hạ nhiệt.
Tôi liếc nhìn chị ta nghĩ " bà này sao cái gì cũng đoán ra hết vậy".
Rồi bộ phim cũng hết. Tôi thở phào tim vẫn còn đập mạnh.
Chị ta nhìn tôi hỏi: Thấy sao?
- Sao là sao?
- Nội dung phim sao?
- Nói là kết thúc hoàn hảo mà em chả thấy hoàn hảo gì hết. Không thích bà ta chết. Tội quá.
- Vậy mày đóng đi cho nó hoàn hảo.
- Gì chứ? Em sao mà làm được?
- Lúc xem cảnh đó tim có đập mạnh không?
- Có
- Người có căng ra không?
- Có.
- Có thích không?
- Có.
- Có muốn thử không? chị ta nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi
- Gì chứ, chị giỡn không. Tôi đỏ mặt
Chị ta cười lớn thành tiếng:
- Vậy được rồi. Vẫn còn thuốc chữa
- Chữa gì chứ.
- Bệnh yêu.
Tôi mắc cỡ nói: Thôi, em về đây. Cảm ơn chị chuyện hôm qua.
Ra đến cửa tôi vẫn còn nghe tiếng cười của chị ta.
Về đến nhà con nhỏ Mỹ Linh đứng ngay ở cửa, mắt nó đỏ hoe, gương mặt tức giận:
- Cậu đi đâu cả tối qua không về nhà?
- Công việc thôi.
- Điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, cậu làm tớ lo lắm biết không.
Lúc này mới nhớ cả đêm qua tới giờ chưa đụng đến cái điện thoại.
"Con này làm quá à, tôi đi đâu, làm gì kệ tôi, liên quan gì. Ở nhà cứ ngủ đi lo lắng làm gì?" tôi nghĩ
- Tớ bao nhiêu tuổi rồi, khi nào xong việc thì tớ về, cậu lo làm gì?
Nó hạ giọng xuống: Tớ biết cậu có bạn trai bảo vệ, cũng không nên lo lắng, nhưng hôm sau có không về cũng nhắn cho tớ một tiếng nhen.
- uh. Tôi trả lời rồi đi tắm.
Nó nói theo: Trưa nay ăn cơm nhà nhen, tớ nấu.
Tôi nhớ lại cảm giác lạ sáng nay ở nhà chị ta nên vui vẻ đồng ý.
Tắm xong tôi ngồi chờ Mỹ Linh dọn cơm. Mùi thức ăn bay lên thơm ngào ngạt, nhưng mà cảm giác không giống lúc sáng. Tôi nhắm mắt lại để tìm nhưng vẫn không thấy, tôi thở dài.
Mỹ Linh chăm chú nhìn tôi ăn.
- Sao không ăn đi? Tôi hỏi nó.
Nó hỏi lại: Cậu thấy ngon không?
" Ngon" tôi đáp. Nó mỉm cười sung sướng.
Trời, có cái kiểu gì phục vụ người khác mà cũng vui dữ vậy không biết.
Tối gần nửa đêm, trời đổ cơn mưa lớn, sấm chớp ầm ầm. Nhỏ Mỹ Linh ôm con gấu bông đứng ngay cửa phòng tôi nói: Cho tớ ngủ với nhé.
- Sao vậy, tôi hỏi.
- Tớ sợ sấm chớp.
- Trời, vậy mà cũng sợ. Vào đây.
Tôi nằm nhích sang bên nhường chỗ cho nó. Lúc đầu hai đứa nằm thẳng như hai khúc gỗ nói chuyện linh tinh, sau đó Mỹ Linh ôm lấy tôi. Tôi thấy cũng bình thường, lúc trước mấy đứa cùng phòng ôm nhau ngủ là chuyện thường. Mới thiu thiu sắp ngủ, tôi cảm giác có cái gì ấm ấm ngay má, ngay mặt mình, tôi mở mắt ra gặp ngay mặt con nhỏ đang cúi sát mặt tôi. Giật mình tôi hỏi: Chuyện gì vậy?
Nó cũng giật mình nằm xuống nói lí nhí trong miệng: Không có gì?
Sau chuyện với con bé kia tôi đâm ra nhạy cảm. Tôi nghĩ ngợi, không thể không có gì được!
Hôm sau nó có vẻ ngượng ngùng khi thấy tôi, tôi thì vẫn bình thường. Tối nó không có nhà tôi cố tình vào phòng nó, nó vẫn không khóa phòng mà còn mở sẵn cửa, hình như cố ý để cho tôi vào. Mấy bức tranh nó vẽ làm tôi nghi ngờ, không ai tự dưng đi vẽ người khác nhiều như vậy? Bức tranh bữa trước đã xong bên dưới là dòng chữ: Tớ yêu cậu. Tôi đứng ngây người ra đó.
Thì ra vậy, đúng là" không thể không có gì được". Mà sao mình không nghĩ ra ta. Chị ta nói mình “ngây ngô” cũng đúng mà. Tôi nằm trên ghế nghĩ ngợi. Thiệt tình là tôi chỉ coi nó như bạn thôi, không có tình cảm gì hết.
Tình cảm của con Mỹ Linh dành cho tôi khác với con Linh Lan. Một đứa thì quá mạnh bạo, vồ vập. Một đứa thì nhẹ nhàng, lặng lẽ. Nhưng vẫn chung một kết quả là tôi không chấp nhận kiểu nào hết. Chắc mình không phải thế giới thứ 3.
Tình cảm là điều khó nói, tôi thì vô tình, còn bên kia thì cố ý, mà còn sống chung một nhà thì làm sao mà sống được. Nó đã có ý với mình, mà mình cũng không thể coi như không biết được, đau đầu thiệt đó. Thôi kiếm nhà khác ở thôi, ở chung lỡ có chuyện gì khó xử lắm. Nghĩ vậy tôi gọi điện nhờ nhỏ bạn tìm nhà khác dùm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT