Lúc này trời cũng đã tạnh mưa, đường phố khá yên tĩnh nên tiếng kêu của tôi nghe to và vang vọng. Mấy người ở quán café đối diện nghe thấy vội chạy qua. Hai đứa cướp biết là gặp phải “con mồi khó nhai” nên lên xe chạy mất.
Mấy người đó chạy qua thấy chúng tôi không sao nói: “Vậy là may rồi, thôi về đi, con gái ở chỗ vắng, nguy hiểm lắm.”
Thấy điện thoại của tôi bị rớt xuống đất, chắc lúc nãy thằng cướp làm rớt, Linh Lan lượm lên đưa tôi, nhưng mà nó tối thui, chắc hư rồi.
Được một phen mất hồn, nhờ vậy mới biết con nhỏ Linh Lan có võ, vậy mà lúc trước tôi còn lo cho nó đi một mình nguy hiểm. Nghĩ lại thấy quê quê.
Trên đường về nó cứ ôm tôi chặt cứng, không nói gì, tôi nghĩ chắc nó cũng sợ. Tim tôi thì vẫn còn đang đập thình thịch đây nè. Hồi giờ mới chỉ nghe người ta kể, giờ mới gặp cướp thiệt, không khiếp sao được.
- Lúc nãy sợ không? Tôi hỏi
- Cũng hơi hơi.
- Em biết võ hả, đánh cũng đẹp đó chứ. Tôi chọc nó.
- Nhà em toàn con gái nên ba em cho học võ để phòng thân.
- Nhưng mà bữa sau đừng có liều như vậy, lỡ gặp tụi chuyên nghiệp hay liều mạng thì nguy.
- Thì cũng tùy tình hình thôi, em chỉ là phản xạ. Mà yên tâm đi, nếu chị đồng ý ở bên cạnh em, em sẽ bảo vệ chị cho.
- Trời, thôi không dám đâu. Hôm nay là mình gặp may đó, mong là không bao giờ gặp lại cảnh này nữa.
Đến nhà nó, tôi nói: Cảm ơn chuyện lúc nãy nhen.
- Cũng lỗi là do em đòi đứng đó nên mới có chuyện.
- uh, bữa sau có đi với ai đừng có đứng mấy chỗ tối nữa nhen, có võ cũng không lường trước được, nguy hiểm quá. Tôi nói thật lòng.
- Em chỉ thích đứng với chị thôi.
- Thôi, cho chị xin, một lần tởn tới già. Dù sao cũng cảm ơn nhen.
- Em không nhận đâu, cho chị nợ đó lúc nào cần em đòi lại
- ok. Sẵn sàng.
Về nhà lấy cái galaxy n5 ra coi, đau lòng muốn chết. Xém chút là mất “em” rồi. Tháo pin ra, lắp vào chọt chọt, hú hồn, nó sống dậy rồi. Đây là quà mẹ tặng nhân dịp tốt nghiệp. Tôi tự hứa với mình là khi đã đi làm thì không xin tiền mẹ nữa. May quá, lời hứa vẫn chưa bị phá vỡ! Thầm cảm ơn con nhỏ Linh Lan một lần nữa.
Tưởng nó nói giỡn chơi, ai ngờ nó đòi nợ thiệt.
Hơn tuần sau nó gặp tôi nói: Chị đi sinh nhật bạn em với em nhen.
- Sao mà chị đi được, chị đâu có quen bạn em. Em rủ bạn trai đi.
- Thì tạm thời chưa có bạn trai, chị đi với em đi.
- Em đi với mấy đứa bạn của em đi, chị không quen đến những chỗ đông người.
- Chị còn nợ em, giờ chị trả nợ cho em đi.
- Trời! tôi cứng miệng. Em cũng biết đòi nợ đúng lúc quá ha.
- Vậy là đồng ý rồi đó nhen. Tối mai bảy giờ em qua rước chị.
- Mua quà gì tặng bạn để chị mua cho.
- Em mua rồi, chỉ cần chị có mặt là món quà tuyệt vời lắm rồi.
- Nè, định tặng chị cho bạn em đó hả? Mà phải đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi chị mới chịu nhen. Tôi giỡn với nó.
- Gì chứ? Tặng gì mà tặng.
Mặt nó phụng phịu ra vẽ giận dỗi. Tôi mắc cười với thái độ của nó nên cười lớn:
- Được rồi, chị giỡn chút thôi mà, sinh nhật ở đâu?
- Nhà hàng Royal.
Tôi thầm kêu lên: “ Má ơi, sinh nhật của mấy đứa sinh viên mà đãi Royal. Đó là nhà hàng – bar cao cấp nhất thành phố, chỉ những người giàu có mới lui tới đó. Chắc chủ nhân của bữa tiệc là con nhà đại gia quá.”
Đến những nơi này không thể ăn mặc qua loa được. Tôi gọi điện nhờ con bạn tư vấn, nhà nó mở trung tâm trang điểm - thẩm mỹ. Nó học cùng ngành với tôi, về nhà quản lý trung tâm này, khỏe re khỏi phải đi đâu cho mệt, cũng là kinh doanh mà.
- Nè đi với ai mà phải làm đẹp vâỵ?
- Đi sinh nhật. Thích thì làm thôi chứ đâu quan trọng là đi với ai. Taị lâu lâu cũng nên tân trang dung nhan một chút.
- Ok. Đảm bảo chút ra không ai nhận ra mày luôn.
- Vậy thôi tao về.
- Gì vậy má?
- Làm cho tao đẹp lên nhưng vẫn là tao, mày làm thành người khác thì thôi làm chi, tao mua cái mặt nạ đeo vô cho rồi.
- he he…Giỡn chút thôi mà.
Tối con Linh Lan đi xe ô tô đến. Tôi bước ra, nó nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.
- Gì vậy? Tôi hỏi
- Dạ, không có gì.
Nó lái xe miệng vẫn cười. Tôi nhìn qua nó, hôm nay tôi và nó có vẻ trái ngược nhau. Tôi thì mặc đầm dạ hội, dáng tôi thì khỏi nói rồi “ người mẫu mà”, còn nó thì lại mặc nguyên sét áo sát nách quần ống suông, màu xanh đậm làm tôn lên nước da trắng của nó. Nói thật lòng nó cũng là một đứa con gái đẹp. Nhưng mà lúc này con gái đối với tôi là “miễn dịch” rồi. Tôi chỉ đang thắc mắc, người như nó vơ đâu chả được một anh chàng bảnh bao, sáng sủa đi cùng, đòi đi với tôi chi cho tôi phải mệt vậy trời.
Sinh nhật bạn bè, thậm chí khách hàng tôi cũng tham dự nhiều rồi. Nhà hàng thì từ cao cấp đến vĩa hè tôi đều trải qua, nhưng lần này tôi khá là căng thẳng, vì có quen ai ở đó đâu ngoại trừ con Linh Lan. Nhưng mà để trả “nợ” thì đành phải thực hiện cho trọn lời hứa.
Đến nơi, trong khi tôi và nó đang chờ anh vệ sĩ đi đậu xe ra để lấy chìa khóa, tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Tôi quay lại thấy chị ta đang đứng với mấy người bạn ở cách đó không xa. Ánh mắt nhìn tôi chăm chú và không có ý rời đi khi tôi nhìn lại.
- Chị hôm nay đẹp quá! Con Linh Lan nói làm tôi giật mình quay lại.
- ừ, à…
Thấy tôi lơ đãng nó hỏi:
- Chị nhìn ai vậy? rồi cũng nhìn theo hướng tôi vừa nhìn.
Tôi cũng quay lại nhìn thì chị ta không còn ở đó nữa. Tôi nói:
- Tưởng người quen, nhưng không phải.
- Chị, mấy đứa bạn em hơi quỷ quái một chút, có gì chị đừng để ý nhen.
- ok.
Mấy trò của mấy đứa sinh viên tôi còn lạ gì nữa. Tôi cũng vừa thoát ra khỏi đó đấy thôi. Đôi khi tụi nó chỉ đùa giỡn cho vui thôi. Không phải ác ý.
Chúng tôi bứơc vào trong, mấy đứa bạn của con Linh Lan la rần lên.” Ê con quỷ, sao đến trễ vậy” rồi hình như nhận ra có người lạ, tụi nó nhìn tôi chào rồi hỏi nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được: ” Người mẫu này ở đâu ra vậy? giấu kĩ quá nhen.”
Nó nhìn tôi cười cười rồi giới thiệu:
- Đây là chị Thanh Bình (tên tôi) tớ mới mượn được ở phòng trưng bày sản phẩm. Còn đây là mấy đứa bạn của em. Chút nữa tụi mày tự giới thiệu đi nhen.
- Chỗ đó ở đâu vậy, khi nào cậu trả đến lượt mình mượn nhen.
- Ừa tớ nữa, …mình nữa…
Tiếng mấy đứa bạn của nó nhao nhao lên.
- Thôi được rồi, chút nữa chị cho mỗi em mượn một… phút nhen. Tôi tham gia và không quên nhe hàm răng trời phú ra cười.
Nó trợn mắt nhìn tôi nói: Tối nay chị là của em không cho ai mượn hết.
Nó nhìn qua mấy đứa bạn: Hàng này là hàng mẫu, cấm sờ mó nhen. Rồi chỉ vào mấy đứa bạn nó nói tiếp: Đứa nào dám? Tao chém à.
Cả bọn cười ha hả kéo nhau vào bàn.
Đúng là tiệc sinh nhận của con nhà giàu, toàn những nam thanh nữ tú. Họ đặc riêng một phòng để tổ chức tiệc, gồm có 5 bàn, mỗi bàn 5,6 người. Chủ nhân của buổi tiệc là một chàng trai khá là đẹp trai, ra dáng công tử con nhà giàu nhưng không có vẻ kiêu căng. Họ không cần MC, sinh viên mà, mấy cái chuyện này đều là chuyện nhỏ. Họ tự tuyên bố lý do, chúc mừng SN, rồi thắp nếm, hát…. làm đủ các thủ tục của một buổi sinh nhật, rồi kéo nhau ra chụp hình. Đặc biệt là tụi nó sống ảo “diễn sâu” dễ sợ, làm tôi cảm thấy mình già thiệt, mặc dù chỉ hơn tụi nó có 3,4 tuổi thôi.
Sau khi ăn uống xong, họ kéo nhau ra nhảy. Con Linh Lan được chủ nhân của buổi tiệc mời nhảy, tôi vẫn còn ở cái tuổi “nhí nhố“ này nhưng mà thật sự bữa nay không có hứng lắm. Tôi từ chối tham gia, chỉ ngồi nhìn tụi nó.
Có một anh chàng chắc cũng cùng tâm trạng với tôi đến ngồi bên cạnh làm quen. Vì nhạc quá to nên mỗi khi muốn nói gì thì phải sát vào tai nhau mới nghe được. Chúng tôi chưa nói được gì nhiều, mới chỉ giới thiệu tên và công việc thì con Linh Lan trở về bên cạnh kéo tôi ra, không cần phải xin lỗi anh ta. Vẻ mặt nó khó chịu.
- Em cứ chơi với bạn đi, kéo chị ra đây làm gì?
- Chị nhảy với em đi, thả ra một chút là có người tán liền, sao mà yên tâm được. Nó nói với giọng nũng nịu quen thuộc.
- Chị không nhảy đâu, tiệc cũng sắp tàn rồi, mình về thôi khuya rồi.
- Tối nay chị biết là chị đẹp lắm không, ở lại với em chút nữa đi, cuối buổi còn một chương trình nữa rồi mình về luôn.
Đèn bật sáng trở lại, mọi người về lại chỗ ngồi. Chủ nhân buổi tiệc cảm ơn mọi người và kết thúc bằng một trò chơi bốc thăm trúng thưởng. Mỗi bàn chỉ có một người trúng, ai trúng sẽ hát, đọc thơ hay kể chuyện…để chúc mừng sinh nhật chủ nhân và nhận thưởng. Trò này thì cũng bình thường, trong các buổi sinh nhật của sinh viên cũng thường hay có, phần thưởng hả? thôi không ham đâu, hy vọng mình đừng bốc trúng là được.
Nhưng mà người muốn không bằng trời muốn, ở bàn tôi, tôi là người trúng thưởng.
Mọi người vỗ tay ầm ầm cho các màng trình diễn và những lời chúc hết sức quỷ quái của mấy đứa trẻ tuổi này. Tôi nói nhỏ với Linh Lan,” Em giúp chị đi nhen, chị không biết hát cũng không biết mấy cái đó”. Thật ra tôi hát cũng không tệ nhưng lúc này đã không có hứng rồi thì không muốn làm gì hết, chỉ mong cho mau kết thúc rồi về cho rồi, mệt quá chừng. Bất ngờ là không đợi tôi năn nỉ, nó gật đầu vui vẻ đồng ý liền, giống như là chờ tôi nói câu đó nãy giờ vậy.
Nó bước lên, cầm mic nói: “Lúc nãy mình chúc sinh nhật bạn rồi, giờ cho phép mình hát không phải tặng bạn mà tặng cho …người ngồi cạnh mình dưới kia”. Nó chỉ tay về phía tôi.
Mấy chục cặp mắt dồn về phía tôi. “Không biết nó định làm trò gì đây vậy ta”. Rồi tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió vang lên hưởng ứng. Nó cất tiếng hát trong trẻo, cao vút:
“ Em có nghe thấy anh nói gì không?
Em có nghe thấy gió nói gì không?
Anh mang thương nhớ gửi vào trong gió
Đôi phút bên em, được nghe em nói với anh.
…….
Gió hãy nói rằng anh mong có em
Gió hãy nói rằng anh luôn nhớ em
Gió hãy nói rằng anh yêu em
Thế thôi! ”
Tiếng vỗ tay lại rần rần lên, rồi tiếng tụi nó la lên “đồng ý đi, đồng ý đi”…” “ Nói em cũng yêu anh đi”…
Tiếng của chủ nhân bữa tiệc vang lên: “ Xin mời người được tặng bài hát lên cùng nhận thưởng”
- Gì nữa chứ? Đúng là…chưa kịp nghĩ xong thì con bé Linh Lan đã đến bên cạnh nắm tay tôi nói nhỏ: Chị lên với em đi.
Không còn cách nào khác, tôi phải lên sân khấu với nó trong tiếng vỗ tay reo hò xen lẫn tiếng nói “ Chúc mừng nhen!” “ Chúc mừng đôi uyên ương!” của mấy đứa bạn bè nó.
Đến chết với trò đùa của tụi này.
Rồi cũng chỉ ngừng ở đó thôi, tụi nó không ác ý mà. Phần thưởng là một voucher tình nhân, đó là phần ăn tối thứ bảy hàng tuần ở tại nhà hàng này, giành riêng cho hai người.
Trên đường về, nó vẫn cứ nhìn tôi cười cười.
- Vui lắm hay sao cười miết vậy, anh chàng chủ buổi tiệc có vẻ thích em.
- Bồ cũ rồi, bây giờ em đang có người khác.
- Hả sao không dẫn đi, dẫn chị theo chị vậy, mệt hết sức.
Nó không nói gì vẫn cứ cười cười.
- Em với chị phối hợp cũng ăn ý đó chứ, thứ bảy tuần sau chị cho em đi ăn chung với chị nhen. Phần thưởng cũng có công của em nữa.
- Tặng em luôn đó, em đi với người yêu đi, chị bận rồi.
- Em chỉ thích đi với chị.
- Đó là dành cho cặp tình nhân. Em với chị thì không phải. Tôi vô tư nói.
Nó im lặng, chăm chú lái xe, miệng không còn cười nữa.
Tối về tôi nhận tin nhắn của nó: Chị có nghe thấy gió nói gì không?
- Nhà chị không có gió.
- Vậy em nói luôn không cần mượn gió: EM YÊU CHỊ.
- Hết tiệc rồi, chị không giỡn.
- Em cũng không giỡn, em nói thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT