Nửa tháng sau vẫn không có dấu hiệu gì. Bác sĩ nói, nếu thêm vài ngày nữa mà chị không tỉnh dậy thì nguy cơ sẽ thành người thực vật rất cao. Tôi như quỵ xuống bên chị, con Linh Lan vội chạy lại đỡ tôi. Em phải làm sao đây, dòng nhật kí cứ hiện lên trong đầu tôi" Không có em cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa đâu".

- Không có chị em biết sống sao đây. Đừng có bỏ em mà, em đúng là quá ngu ngốc. Tôi khóc không thành tiếng.

Ba và mẹ chị nghe bác sĩ nói, họ cũng đang rất đau lòng nên không kịp nhận ra tôi là ai mà lại có biểu hiện khác thường như vậy.

Gia đình chị có một công ty xuất nhập khẩu nên ba mẹ chị rất bận rộn. Từ ngày chị bị vậy họ cũng tranh thủ vào thăm chị, mẹ chị và Linh Lan thay phiên chăm sóc chị, nhưng cũng không bỏ công việc làm ăn được. Hầu như mọi việc ở đây Linh Lan lo hết.

Tôi nói Linh Lan về nghỉ đi, tôi muốn lúc nào cũng được ở bên chị.

- Còn chồng chị? Nó thắc mắc hỏi tôi.

- Chị sẽ tự giải quyết được.

Tôi biết mình đã yêu chị ta nhiều lắm rồi, tôi không phải là người mạnh mẽ nhưng lại là người quyết đoán, lí trí luôn thắng con tim. Cứ nghĩ mọi chuyện mình đã quyết rồi thì sẽ làm được, không hối tiếc. Nhưng mà con tim thì lại có lí lẽ riêng của nó…

Trước kia có lẽ tình yêu chưa đủ lớn nên tôi đã buông tay, nhưng giờ thì tôi sẵn sàng đối đầu với tất cả thử thách, chỉ mong được ở bên chị mãi mãi, cho dù chị có thể tỉnh dậy hay không.

Ngồi nhìn chị cứ nằm im như pho tượng tôi không khỏi đau lòng, khi nào mới lại được nghe giọng nói chanh chua nữa đây? Tôi thiếp đi…

Hình như trời sáng, tôi chưa tỉnh hẳn nhưng nghe có tiếng nói chuyện:

Giọng phụ nữ, chắc mẹ chị: Cô gái này là ai mà mấy bữa nay mẹ đều thấy ở bên chị con hết vậy? Bữa trước nói là đồng nghiệp, nhưng mà biểu hiện cũng hơi lạ, không giống đồng nghiệp lắm?

Giọng nam, chắc ba chị: Ừa, ba cũng muốn biết.

Giọng Linh Lan ngập ngừng: Dạ, dạ là …người yêu của chị Vân.

- Hả? con nói gì? Giọng cả hai kêu lên.

- Ba mẹ nói nhỏ thôi để chỉ ngủ, mấy bữa nay đêm nào chỉ cũng thức canh chị Vân hết.

- Chuyện là sao, ba mẹ không hiểu?

- Chuyện dài lắm, con nói ngắn gọn là chị Vân yêu chị Bình lâu rồi nhưng không nói, để chị Bình đi lấy chồng rồi chị Vân buồn mới bị tai nạn.

- Cô ấy có gia đình rồi à?

- Dạ chị Bình vừa mới cưới xong.

- Vậy cô ấy đến đây làm gì?

- Bữa trước ba mẹ có nhớ bác sĩ nói, nếu người chị Vân yêu thương nhất mà thường xuyên ở bên cạnh, nói chuyện với chị ấy thì hy vọng chỉ sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Cả nhà mình đã ở bên chỉ cả tháng nay mà có thấy dấu hiệu gì đâu, nên con mới gọi chị Bình đến. Con biết không nên làm phiền chị ấy, nhưng mà đâu còn cách nào khác.

- Con làm vậy là không được, cô ấy mới lập gia đình, cuộc sống đang yên ổn, nếu chồng cô ấy biết được thì ảnh hưởng đến gia đình người ta, mình không thể vì nhà mình mà lợi dụng người khác được. Ba chị nói.

- Nhưng con bé này nó có yêu con Vân không? Mẹ chị hỏi.

- Dạ có, con mới biết, tại hai người hiểu lầm nhau nên mới thành ra như vậy. Con hỏi ba mẹ, nếu chị Vân tỉnh lại, ba mẹ có chấp nhận chuyện hai chị đó yêu nhau không?

- Con hỏi lúc này sao ba trả lời được, chuyện này đâu dễ chấp nhận được.

- Chỉ cần con Vân tỉnh lại thì nó yêu ai, trai, gái hay không yêu ai cũng được, mẹ đồng ý hết.

- Bà không thể nói như vậy được, tui không đồng ý đâu.

- Thì ông cứ mắt nhắm mắt mở đi, ai bắt ông đồng ý. Tụi nó lớn rồi, nó có cuộc sống riêng của nó, có làm gì ảnh hưởng đến ông đâu mà ông phản đối.

- Thôi tùy mẹ con bà. Tui mắt nhắm mắt mở coi thử tình yêu diệu kì đến mức nào. Nếu mà con Linh Vân tỉnh dậy thật thì tui tin là có tình yêu diệu kì. Tui sẽ thua.

- Giờ còn sớm, chưa đến giờ BS khám bệnh, mình ra ngoài cho chỉ ngủ thêm chút nữa đi ba mẹ.

- Ừa, nhìn con bé thật tội nghiệp, mặt nó hốc hác quá, chắc lo lắng lắm đây. Mẹ chị nói.

Tiếng bước chân đi ra. Căn phòng trở lại yên tỉnh, chỉ có tiếng máy móc chạy rè rè. Tôi mở mắt ra mỉm cười nói với chị: Chị à, ba mẹ chị đồng ý chuyện tụi mình rồi đó, chị tỉnh dậy nhanh đi để mọi người còn tin rằng: Trên đời này chỉ cần có tình yêu chân thật thì điều kì diệu sẽ đến. Em rất muốn nghe chị nói yêu em, em không muốn tự kỉ một mình hoài đâu.

Tôi hôn nhẹ lên môi chị. Giữa một không gian không lấy gì làm lãng mạn mấy, vậy mà tôi cảm nhận nụ hôn vẫn cứ ngọt ngào.

Không biết do mệt quá hay vui quá tôi lại lờ mờ chìm vào giấc ngủ. Rồi cảm giác có ai đó đang vuốt tóc mình, tôi từ từ mở mắt. Chị ta đang nhìn tôi, miệng cười hỏi:

- Ngủ ngon không nhóc?

- Chị ngủ đã rồi giờ mới chịu dậy đó hả? Tôi nói mà nước mắt vui mừng chảy dài trên má.

- Sao lại khóc. Chị chỉ mới ngủ có một chút thôi mà.

- Ừa một chút của chị hơn 1 tháng luôn rồi đó.

Cả nhà chị kéo vào phòng, ai cũng vừa cười vừa khóc. Mẹ chị nhìn tôi cười âu yếm, còn ba chị thì gật đầu nói: Diệu kì thật!

Ánh mắt chị luôn nhìn tôi như sợ rằng tôi sẽ biến mất lần nữa.

Bác sĩ kiểm tra, mọi thứ đều tốt, ông ta cứ lầm bầm một mình: “kì lạ thiệt, kì lạ thiệt”. Mấy hôm sau chị ra viện về nhà, con bé Linh Lan ở với chị. Tôi cũng đỡ lo.

*****

Ở công ty, trừ những lúc đi ra ngoài, còn lại ở trong phòng tôi cứ lén lén nhìn chị. Bắt gặp ánh mắt tôi, chị ta cười mỉm mỉm. Tôi nghĩ: Sao mà chị ta chịu đựng hay dữ vậy, tôi mới nhận ra mình yêu chị ta được mấy tháng mà chịu hết nổi, còn chị ta đã chờ hơn một năm nay. Nhưng mà chị cứ im im vậy tôi biết phải làm gì đây? Không biết là chị ta có biết tôi đã đọc nhật kí của chị ta chưa nữa, chắc con Linh Lan nói rồi. Nhưng mà sao thái độ của chị ta vẫn cứ bình thường vậy ta, còn tôi thì sốt cả ruột lên.

Tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng tôi nhưng mà không phải sự thật. Thà hèn nhát nói dối một chút cho mọi người khỏi đau lòng.

- Hình như em bị vô cảm.

- Em nói vậy là sao?

- Em xin lỗi, em đã rất cố gắng, em nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ quen nhưng đến giờ vẫn không quen được. Chuyên đó thật khó khăn với em. Em nghĩ là anh cũng nhận thấy. Em chỉ muốn chúng ta như hai người bạn, không phải vợ chồng.

Anh im lặng trầm ngâm một lúc sau: Cho chúng ta thêm thời gian nữa đi, cuộc hôn nhân của mình chỉ mới bắt đầu mà.

- Em không biết mình có thay đổi được không nữa, em không có cảm giác. Em không muốn ràng buộc anh với người như em. Anh sẽ có cơ hội với những người phụ nữ khác.

- Anh hiểu rồi, để anh suy nghĩ thêm nữa.

Những ngày sau đó anh chỉ ôm tôi ngủ, còn tôi thì ngủ ngon lành coi đó là vòng tay của chị!

Cuộc đời tôi thật may mắn khi cưới được người chồng như anh, anh quả là con người hiền lành. Nếu gặp người khác họ có hiểu cho không, hay lại phải tiếp tục bị hành hạ thể xác lẫn tinh thần?

Mấy hôm sau anh nói:

- Anh qua ở với mấy thằng bạn, cho chúng ta thêm thời gian.

- Dạ, anh đừng nói gì với hai bên gia đình, khi nào anh gặp được người khác chúng ta sẽ li hôn.

Anh gật đầu đồng ý trả lại cho tôi cuộc sống tự do.

Tôi biết anh cũng đau lòng nhưng tôi không muốn sai lầm của mình kéo dài nữa.

*****

Chị xuất viện cũng gần một tháng, sức khỏe đã trở lại bình thường. Một hôm con bé Linh Lan hẹn tôi ra quán trà sữa.

- Chị với chị Vân định thế nào, hai người chẳng lẽ cứ vậy miết.

- Chị em có để ý gì đến chị nữa đâu.

- Chắc chị ấy nghĩ chị đã có chồng rồi nên mới vậy, nhưng mà nhìn thấy chị ấy thương lắm, tối nào cũng nhìn hình chị rồi khóc, chị ấy treo đầy hình chị trong phòng. Chị ấy yêu chị lắm đó, Chắc chị ấy lại đóng kịch nữa thôi.

- Chính là em muốn chị đọc nhật kí của chị Vân đúng không?

- Em không định đọc nhưng thấy hơi tò mò vì vậy nên mới biết chuyện của hai người. Em xin lỗi.

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:

- Chị sẽ tấn công lại chị ấy xem thử chị ấy còn giả vờ được nữa không?

- Còn chồng chị?

- Tụi chị li thân rồi.

- Chị còn yêu chị ấy không?

- Còn, yêu nhiều lắm.

- Vậy thì cố lên nhen, chị ấy cũng là người “cứng đầu, khó bảo” lắm đó. Nó cười nói.

Tôi biết chị ta yêu tôi và tôi cũng yêu chị ta, nhưng mà làm cách nào để chị ta chấp nhận tôi. Chị ta rất “ma quái” chưa làm gì thì chị ta đã phát hiện ra hết rồi. Mà đặc biệt là chị ta cứ tìm cách từ chối tôi, không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Tôi cứ ngồi nhìn chị ta trong đầu vạch ra rất nhiều kế hoạch.

Chuẩn bị về thì tin nhắn của con Linh Lan đến: “Tối nay em mắc việc chị qua ngủ với chị em dùm nhen. Năn nỉ đó đừng từ chối.”

Không biết con Linh Lan sắp xếp hay nó bận thiệt. Tôi liếc qua chị ta, nhìn cái mặt lành lạnh đó sao mà ghét quá định từ chối, nhưng nhìn cái miệng cong cớn kia tôi lại không đành lòng. Bây giờ nó thành sức hút đối với tôi rồi, cũng có thể đây là cơ hội. Tôi nhận lời.

Chiều tôi về nhà lấy đồ rồi xách một bị trái cây qua nhà chị ta. Chị ta mặt tươi hơn bông đón tôi nói:

- Chị hết bệnh rồi mua trái cây làm gì mà nhiều dữ vậy?

- Em có nói mua cho chị đâu? Người nuôi bệnh cũng cần bồi dưỡng nữa chứ.

Chị ta há miệng, tròn mắt nhìn tôi.

- Cha, mới có mấy ngày mà nhóc tiến bộ ghê nhen. Đối đáp mồm mép dữ.

- Xưa giờ vậy mà, tại chị ăn hiếp em quá nên không nhận ra thôi.

Chị ta cười nói:

- Có được ăn được hiếp miếng nào đâu trời. Oan dữ ta.

- Vậy thì giờ ăn rồi hiếp đi. Tôi nhe răng ra cười.

Bây giờ đến lược chị ta đỏ mặt.

- Giỡn không.

- Rồi nhìn bọc quần áo của tôi chị ta hỏi:

- Mang quần áo qua đây chi vậy?

- Ngủ.

Tự nhiên chị ta thay đổi sắc mặt. Giọng chanh chua bản quyền cất lên:

- Thôi không cần đâu, chơi chút rồi về đi. Tao ở một mình được mà.

- Được gì mà được, ngồi yên đó đi. Tôi nói. Rồi đi lấy đồ gọt trái cây.

Tôi đưa cho chị ta một miếng cam, chị ta nhìn tôi rồi ngập ngừng.

- Chị nói thiệt, em về đi không nên ở lại. Còn chồng em ở nhà nữa. Ánh mắt chị ta có vẻ lo lắng.

- Chuyện của em, em tự giải quyết được.

- Chị đã nói hết rồi, bây giờ chị chỉ coi em như là… em gái thôi.

Tôi bực mình nhìn chị ta nói lớn:

- Chị đóng kịch hoài chị có thấy mệt không?

Chị ta sững sốt nhìn tôi, lần đầu tiên thấy chị ta mất bình tĩnh.

- Chị, chị... lo cho em thôi.

Tôi giơ bàn tay không có nhẫn cưới lên cố tình cho chị ta nhìn thấy.

- Giờ em tự do rồi.

- Cho dù vậy cũng không được!

Chị ta lúc nào cũng vậy, luôn nghĩ cho tôi, lặng lẽ đi bên cạnh tôi không bao giờ thanh minh hay giải thích việc gì. Tình yêu cuả chị dành cho tôi quá lớn vậy mà tôi thì cứ mãi ngu ngơ không nhận ra.

Tôi ôm lấy chị ta muốn khóc:

- Chị sống thật với em được không, chị cũng biết là yêu mà không nói ra được đau lòng biết chừng nào không? Em không thể chịu được nữa rồi.

Chị gỡ tay tôi ra rồi cầm chặt lấy nói:

- Nghe chị nói nè, chuyện này không được đâu. Một mình chị chịu được rồi. Làm người bình thường đi em, con đường...

Tôi cắt ngang:

- Chị định nói là con đường em đang đi thì bằng phẳng còn rẽ sang chị thì chông gai chứ gì. Khó khăn mấy em cũng đi được, chỉ cần có chị đi với em là được.

- Em còn chồng em, hai người mới cưới thôi mà, rồi gia đình em, còn xã hội nữa. Không phải mình cứ muốn là được. Chị chỉ muốn em được bình yên và hạnh phúc là chị cũng vui lòng.

- Chị biết là em đi tìm tình yêu này lâu lắm rồi không? Sao chị cứ đẩy em ra xa hoài vậy? Chị có biết em hạnh phúc nhất là ở đâu không? Chỉ khi ở bên người em yêu và yêu em thì em mới thật sự hạnh phúc. Chị trả lời em lần nữa đi, nếu chị nói không, em cũng sẽ không từ bỏ: Chị có yêu em không?

- Em đã nói vậy rồi còn hỏi chị chi nữa?

- Là em muốn nghe câu trả lời thật lòng từ chị.

Chị ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau không trốn tránh, rồi chị thì thầm: Chị yêu em nhiều lắm.

Chỉ chờ có vậy, tôi ôm chặt lấy chị ta, chị cũng ghì chặt lấy tôi, người cả hai lại run lên, chị ta hôn tôi đắm đuối. Một hồi lâu chị ta thả tôi ra, tim tôi đập thình thình, hơi thở cả hai vẫn còn dồn dập, chị ta nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, mỉm cười hỏi:

- Lần này em thấy sao, phát biểu cảm tưởng coi?

Tự nhiên tôi thấy mắc cỡ nói lí nhí:

- Nó cũng vẫn …rất ngọt. Còn chị? Tôi hỏi lại.

- Chưa thấy gì hết để… làm lại thử coi, chị ta nói giọng tỉnh rụi rồi ôm lấy tôi hôn ngấu nghiến. Chị ta đè tôi xuống ghế sofa, mọi thứ xung quanh tôi bay bổng…

Tôi thức dậy thấy… cũng giống như bữa trước. Đang nằm trên giường trong phòng chị ta. Những tấm hình của tôi trên tường đang nhìn tôi cười cười. Tôi nhìn qua chị ta, Cả hai chúng tôi cũng đang trong trang phục… eva. Tôi mỉm cười sung sướng, qua bao trắc trở tôi đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi, đã cho chúng tôi được ở bên nhau, tôi sẽ trân trọng tình yêu này, đời đời kiếp kiếp không bao giờ rời xa chị.

Chị ta vẫn đang ngủ ngon lành, gương mặt bình thản, khóe miệng vẫn cong cớn. Không kiềm chế được, tôi nghiêng người qua hôn nhẹ vào đó. Chị ta mở mắt nhìn tôi cười nói:

- Bắt quả tang hôn trộm nhen. Hôn trộm là phải chịu trách nhiệm đó.

Hồi giờ tôi chưa bao giờ thấy lý do bắt đền nào mà vô lý như vậy hết. Hôn một cái mà phải chịu trách nhiệm sao, tôi nói:

- Em sẽ chịu trách nhiệm cả đời! Chị ta cũng hôn lại tôi.

- Chị cũng chịu trách nhiệm nhen. Tôi trả đũa

- Không, chị hôn công khai, không phải chịu trách nhiệm.

- Trời, gì kì vậy. Sao lúc nào cũng bị ăn hiếp hết vậy trời.

Chợt thoáng qua một câu của ai đó trong phim tôi đã xem, hay đọc đâu đó nói rằng: "Ngay từ đầu đừng để người ta đàn áp mình, nếu không sẽ cả đời nằm dưới."

Tôi liếc chị ta một cái rồi chồm người đè lên mình chị, nhưng mà chưa kịp làm xong ý định đã bị chị ta đè ngược lại. Nằm trên người tôi, khóa hai tay tôi lại, chị ta cười ranh mãnh, mắt gian gian:

- Bỏ cái ý nghĩ đó đi nhen nhóc. Em chưa đủ trình độ để nằm trên đâu.

Chị ta đúng là quỷ quái mà! Trời sinh ra chị ta có giác quan thứ bảy, chủ nhật hay sao đó. Cái gì tôi mới nghĩ đến chị ta đã làm trước rồi.Thậm chí cái gì tôi chưa kịp nghĩ chị ta cũng đoán ra luôn.

Tôi nhăn nhó: Cho em nằm trên một lần đi.

- Ngoan ngoãn nằm dưới đi cưng, khi nào đủ lực rồi hãy nói.

Mà thôi, tôi cũng quen bị chị ta ăn hiếp rồi, nằm dưới cũng được.

Tôi nhe răng ra cười nói: Được nằm dưới chị là hạnh phúc lắm rồi.

Chị ta nhìn tôi ánh mắt đầy “ tà dâm”, tôi biết chị ta muốn gì. Chị thì thầm nói: Bây giờ, Em biết yêu là sao chưa?

Tôi cũng thì thầm: Chị là cô giáo giỏi!

- Vậy em hãy nhắm mắt lại mà từ từ thưởng thức đi nhen....cô giáo sẽ dạy lại cho em...từ đầu…

- Á…Không được, chị chưa cầu hôn em mà …

Yêu là vậy đó sao!

Tiếng con bạn tôi văng vẳng bên tai: "Khi yêu lạ lắm, tim đập mạnh, cảm xúc dâng trào, tâm hồn bay bổng, nụ hôn ngọt ngào..."

Ngọt lắm đó các bạn. Bạn nào chưa thì thử đi nhen!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play