- Trú Trú: không phải không phải, tôi hơi căng thẳng, cô đợi xíu.
Ngải Tiếu xông thẳng vào group [Chúc mừng Trú Trú có được sự sủng ái của nữ thần], nhanh chóng chat.
-Trú Trú: Chuyện là thế này, tớ với Nhạn Đường kết bạn rồi, bây giờ cái cách tớ nói chuyện lại giống như cán bộ già vậy, sao bây giờ T_T -Lông Thỏ Ăn Dưa: Cái gì? -Mèo Nhát Gan: Éc, tớ nhìn thấy cái gì vậy...... -Mike Đồng: Mau giả nai đi! Lấy cái khí thế khi trò chuyện với bọn tớ ra! -Trú Trú: Tớ hồi hộp T_T -Khấu Đan: Tớ với mèo xoạc một phát cho cậu là hết hồi hộp liền à!! Mèo đâu mau đây! Tớ chịu không nổi rồi! -Mèo Nhát Gan: (Cởi đồ) Tới đây! -Trú Trú:......??? -Mike Lực: Nói thật, tốt hơn hết là đừng để nữ thần thấy được hình tượng Trú Trú đã bị đầu độc [cười ra nước mắt] Ở trong group đùa một hồi, cô đã bớt đi căng thẳng rất nhiều.
Không thể nào cứ như thế được, tuy mình vẫn cảm thấy chuyện này đến quá bất ngờ, bất ngờ tới cứ tưởng như không phải là thật vậy, nhưng hiện giờ chuyện mình đang nói chuyện với nữ thần lại là sự thật. Cho dù có nhát gan thì cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nếu để lại cho đối phương ấn tượng mình cao lãnh thì sau này chắc sẽ không còn cơ hội trò chuyện với nữ thần nữa đâu.
Ngải Tiếu xoa mũi, uống một ngụm nước nóng, trịnh trọng nhấn vào avatar của nữ thần.
-Trú Trú: Xin lỗi, lúc nãy căng thẳng quá, thật ra tôi không có nghiêm túc vậy đâu, thật đó! T_T Emo dễ thương ra trận, Nhạn Đường lại cười ra tiếng nữa, chuyển biến của đối phương nhanh quá làm cô theo không kịp.
-Nhạn Lai Thời: Được được được, tôi tin cô. Nếu cô đã đồng ý ủy quyền, tôi sẽ lại nói lại cho bên kế hoạch biết. Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu. -Trú Trú: Cô trước giờ chưa làm tôi thất vọng qua! Cảm ơn cô đã đồng ý tham gia chế tác nhạc cho bộ truyện này! -Nhạn Lai Thời: Ơ? Sao lại biến trở về thành cán bộ rồi? Ngải Tiếu phát hiện ra giọng điệu mình lại trở về thành cán bộ già rồi, tức đến muốn đập đầu vào gối.
-Trú Trú: (′;ω;') vẫn còn căng thẳng. Nhạn Đường nhìn thấy avatar con mèo nhỏ của cô ấy, bất giác tưởng tượng ra người ở bên kia máy tính là một người cực kỳ dễ thương. Còn đối với cái khí công ngời ngời gì đó mà Dịch Nhàn đã nói...... cô uống một ngụm cà phê, cứ coi như mình chưa từng nghe thấy qua đi.
Tính đánh chữ trả lời thì đồng nghiệp bên cạnh lại kêu cô nghe thử một đoạn demo, cô chỉ còn cách đứng dậy qua đó. .
||||| Truyện đề cử:
Chàng Rể Quyền Thế |||||
Ở bên kia, Ngải Tiếu hắt hơi một cái, lấy khăn giấy chùi mũi. Thấy nữ thần không có trả lời mình, cô do dự đánh chữ rất lâu rồi băn khoăn hết một hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí nhấn enter.
-Trú Trú: Vậy trong thời gian chờ đợi bên kế hoạch, tôi vẫn có thể trò chuyện với cô không? &口& Nhạn nữ thần trước giờ đều trả lời rất nhanh, lần này thì lâu đến khác thường, Ngải Tiếu không nỡ để mắt mình rời khỏi giao diện trò chuyện với nữ thần, tuy đầu ngày càng choáng váng nhưng vẫn kiên trì nhìn vào màn hình.
Uống một ngụm nước nóng, hai chân cô để lên ghế, tay ôm lấy đùi, đặt cằm lên đầu gối tiếp tục đợi. Chóp mũi hơi đỏ, dáng vẻ cô bây giờ y chang như con mèo nhỏ tội nghiệp đang chờ chủ nhân về.
Chữ trên màn hình được cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần, sắp vào trạng thái screen saver thì cuối cùng cũng nhận được tin nhắn mới.
-Nhạn Lai Thời: Tất nhiên rồi, đừng quên tôi là độc giả của cô, cô không nói thì tôi cũng da mặt dày đi làm phiền cô à~ Mắt Ngải Tiếu sáng lên, màn hình thì lại đen đi, vào trạng thái screen saver. Từ màn hình màu đen đó cô có thể thấy được mình trong đó, trên mặt vẫn còn nụ cười rất là khờ khạo.
......Khờ thật.
Cô lắc chuột, bàn tay nhỏ nhắn lại nhảy múa trên bàn phím.
-Trú Trú: Tôi vẫn còn chút không tin được là mình có thể trò chuyện với ca sĩ mình thích. -Nhạn Lai Thời: Sau này sẽ quen thôi mà. -Trú Trú: (°□°;) Chat xong thì Nhạn Đường mới phát hiện ra mình hình như nói ra những lời không thích hợp cho lắm, cô lướt lên xem lại đoạn chat, luôn cảm thấy mình giống như bà dì biến thái đang dụ dỗ cô bé dễ thương.
Như vậy không được, quan hệ ở thế giới 2D mỏng manh như vậy, Khổ Trú trên mạng cũng rất khiêm tốn, mình không thể ỷ vào mình là ca sĩ người ta yêu thích mà vượt quá giới hạn được. Nhưng mà, Khổ Trú bình thường nghiêm túc khiêm tốn vậy nhưng khi trò chuyện thì lại rất dễ thương, sự khác biệt này quả thật làm cho người ta kiềm chế không nổi. Cười rồi ho hai tiếng, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mau chóng đánh chữ.
-Nhạn Lai Thời: Nói đùa thôi, truyện khác của Trú Đại cũng đều rất hay, có cơ hội thì cũng muốn mỗi bộ làm một bài, rất kỳ vọng cho lần hợp tác này. -Trú Trú: (°□°;) Thật hả?! -Nhạn Lai Thời: Thật đó ^-^ Cái mặt cười đó nhìn rất dễ thương, Ngải Tiếu ngửa đầu ra sau, bắt đầu tưởng tượng chuyện 'sau này' với nữ thần. Lúc này chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cô liền giật mình, mau cúi đầu xem điện thoại.
Người gọi điện là Dịch Nhàn, là đàn em đã thấy cô suýt đụng cột điện.
Cô nghi ngờ bắt máy lên, nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương: "Tiểu học tỷ, em đang ở bên dưới ký túc xá của chị, chị ở phòng mấy vậy?"
"Hả?" Ngải Tiếu đơ máy, không biết đối phương đang muốn gì.
Dịch Nhàn nói: "Em có mua cho chị ít thuốc, muốn đem lên cho chị."
Ngải Tiếu không biết nên nói gì nữa, cô không thích thiếu nợ người ta, hơn nữa cái người mới quen được có hai ba ngày thôi mà lại đối xử tốt với mình vậy, cảm thấy chắc có vấn đề. Nhưng giờ đối phương đã ở dưới lầu rồi, từ chối thì cũng kỳ, cô chỉ còn cách lấy áo khoác rồi nói: "Chị xuống đó gặp em, cám ơn."
Đầu dây bên kia liền nói 'không sao không sao', hai người khách sáo vài câu rồi cúp máy. Ngải Tiếu mặc áo khoác vào, rồi lấy cái hộp bánh được gói rất đẹp trong tủ ra, ôm nó đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Dịch Nhàn cầm túi thuốc cứ nhìn lên trên, gió mùa xuân thổi tới tóc tai cô rối bời, tay chân bối rối sửa lại tóc thì thấy bé moe đi xuống đây.
Bước chân yếu ớt, mặt mày trắng bệch, tay ôm theo một cái hộp, khi bước xuống cầu thang thì cái váy đung đưa theo........
Dịch Nhàn nhìn tới máu mũi sắp chảy ra rồi.
Cô mau ho khan một tiếng để làm ra vẻ mình rất nghiêm túc, sau đó nhìn thấy bé moe đưa cái hộp bánh qua.
"Cám ơn em đã mua thuốc dùm chị, không có gì để cảm ơn nên cái hộp bánh này tặng em, bình thường chị cũng rất thích ăn nó." Mũi Ngải Tiếu đỏ đỏ, ngửa đầu lên nhìn cô ấy, "Đợi bệnh xong thì sẽ mời em ăn cơm sau."
Dịch Nhàn cảm thấy lần này mình lời to rồi, gật đầu liên tục, sau khi nhận hộp bánh thì đưa túi thuốc qua: "Mau về nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy chị nữa."
Ngải Tiếu vẫy tay với cô ấy rồi quay người về phòng, lắc lắc chuột, xem nữ thần có gửi tin mới không. Kết quả lại làm cô thất vọng, cái tin chat cuối cùng vẫn là cái mặt cười dễ thương: "Thật đó."
Nhạn nữ thần được đánh giá rất tốt trong giới, nghe nói người soạn nhạc và hậu kỳ khó tính nhất cũng rất khâm phục thái độ làm việc của cô, nói là trước giờ chưa gặp qua ca sĩ nào nghiêm túc như vậy. Cho nên, người như vậy một khi đã hứa thì..... nhất định là có thể tin tưởng được.
Ngải Tiếu mới ra ngoài thổi gió, giờ đầu lại càng đau thêm nữa. Uống thuốc Dịch Nhàn mua cho, cô quyến luyến không nỡ rời xa nói với nữ thần một câu: "Có chuyện phải off đây", sau đó trèo lên giường ngủ.
Chỉ trong vòng có một tiếng đồng hồ mà nhận được nhiều tin tức động trời quá, cần phải nghỉ ngơi chút.
Bên kia, Nhạn Đường vừa trả lời xong: "Mốt gặp lại", thì cô em hàng xóm lại nhảy ra.
-Nhàn Tổng: Em đưa thuốc cảm cho cô ấy rồi, dễ thương lắm nhưng cũng thấy rất đau lòng T_T Nhạn Đường nhìn cái emo "T_T", tại sao cái của Khổ Trú gửi tới lại có cảm giác khác với Dịch Nhàn quá vậy.
-Nhạn Lai Thời: Hôm nay chị đã liên lạc với Khổ Trú rồi, còn add QQ nữa. -Nhàn Tổng: Trời ơi!!! Trú Đại!!! Tại sao chị lại quen cô ấy?! -Nhàn Tổng: Thôi kệ tại sao đi, à, khi trò chuyện riêng tư thì cô ấy có phải cũng rất nghiêm túc không? Trong QQ có hình không? Có post tin đời sống không? AAAAA! Khóe môi Nhạn Đường cong lên, Khổ Trú chắc không muốn độc giả biết dáng vẻ của mình ngoài đời, cho nên mình chỉ còn cách giúp cô ấy lừa độc giả thôi, tuy độc giả này là hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
-Nhạn Lai Thời: Khi trò chuyện thì giống cán bộ già vậy. Chị chưa có vào xem trang chủ của cô ấy, xem cuộc sống riêng tư của ngươi ta hình như không tốt cho lắm. -Nhàn Tổng: Trời ạ, cái tạo hình cán bộ già tổng công dễ thương chết đi được! Quả nhiên là chị trước mặt Trú Đại của em cũng chỉ là trẻ con mà thôi, 'đột nhiên vui mừng' -Nhạn Lai Thời: Chị đi làm việc đây:) -Nhàn Tổng: Nụ cười đó của chị là ý gì hả! Sao hả, bị khí 'công' của Trú Đại của em làm cho sợ rồi hả? -Nhạn Lai Thời: Uhm, sợ quá:) Từ hai cái mặt cười này Dịch Nhạn có thể thấy được sự khinh bỉ không hề nhẹ, do đó không vui cũng trả lời lại một biểu cảm chê bai.
-Nhàn Tổng: →_→ hứ Dịch Nhàn tức giận đùng đùng nghĩ, cái bà chị khẩu thị tâm phi này chắc chắn là chịu 'mua Amway' của mình rồi, trở thành fan hâm mộ của Trú Đại, sau đó lợi dụng ưu thế thân phận của mình đi cám dỗ Trú Đại—— đúng là không biết xấu hổ!
Còn Nhạn Đường nhìn cái biểu cảm đó thì cười phá lên, tắt khung chat, đi tìm Đoàn Tử bên kế hoạch bàn chuyện bài hát mới.
Chắc do thuốc cảm phát huy tác dụng, Ngải Tiếu ngủ một giấc tới 7h tối. Khi mở mắt ra, cô còn nghi ngờ mình đã ngủ tới sáng hôm sau nữa, nghe thấy tiếng động đi lại của bạn cùng phòng thì mới hiểu ra hiện giờ chắc là ban đêm.
Nghe được tiếng chăn đệm sột soạt, Hoàng Tiểu Duyệt ngẩng đầu lên thì thấy Ngải Tiếu đã ngồi dậy, liền qua đó hỏi thăm: "Thấy đỡ chút nào chưa?"
"Đầu không đau nữa rồi, đỡ nhiều rồi." Ngải Tiếu cười với cô ấy, sau đó trèo xuống giường, một bạn cùng phòng khác cũng lại gần hỏi: "Đói không đói không? Tớ mua cho cậu một hộp cháo nè, vẫn còn nóng đó."
Ngải Tiếu sờ sờ bụng, hình như có chút đói. Cảm ơn bạn cùng phòng rồi cô ngồi vào bàn ăn cháo, Hoàng Tiểu Duyệt vén tóc mái của cô lên, đo thử nhiệt độ trên trán, sau đó thở phào: "Cũng may, không có sốt."
Thu tay lại, Hoàng Tiểu Duyệt đứng bên cạnh cô nói: "Dịch cúm lần này dữ dội thiệt, tớ thấy lớp tớ có mấy người cũng bị dính rồi, đều là bị cảm trước rồi sau đó là sốt, cậu cẩn thận chút."
"Được." Ngải Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ăn cháo.
Hoàng Tiểu Duyệt xoa đầu cô ấy, rồi tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp thi lại. Ngải Tiếu lấy điện thoại ra, ngủ lâu như vậy, không biết nữ thần có gửi tin nhắn cho mình không.
Nhưng đáng tiếc là không có tin nhắn mới của nữ thần, mà có chủ tịch liên hiệp hội ngoại ngữ gọi điện cho cô.
Khi mới khai giảng, hoạt động của hiệp hội không nhiều, cô gần như là quên đi là khi học kỳ trước kết thúc thì sẽ tiến hành thay người, mình không còn là bộ trưởng nhỏ nữa, mà là phó chủ tịch của trung tâm Nhật ngữ.
Vỗ đầu một cái, Ngải Tiếu liền gọi điện lại cho chủ tịch: "Xin lỗi chủ tịch, lúc nãy không nghe thấy điện thoại reo."
Đầu dây bên kia là Tô Tư Doanh vỗ lấy cái tay của ai đó đang đặt trên bụng mình, giọng nói có chút ý cười: "Không cần kêu tên khách sáo vậy, đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này gọi chị học tỷ là được."