Ra khỏi thang máy, cảm giác căng thẳng do không gian chật hẹp mang lại đã tiêu tan không ít. Tuy vẫn còn để bụng cảnh tượng lúc nãy nữ thần nhìn mình, nhưng rất nhanh, sự chú ý của Ngải Tiếu đã bị căn nhà của nữ thần thu hút.
Nhà của nữ thần là nhà thuê, không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách. Mở cửa, phòng khách gọn gàng sạch sẽ hiện ra trước mắt, nội thất theo phong cách đơn giản như dự đoán, vật dụng màu trắng được bố trí rất ngay ngắn, cái bàn màu đen và cái đèn treo màu đen đầy tính nghệ thuật rất bắt mắt trong không gian toàn trắng này. Trước cửa có đặt hai đôi dép bông dùng trong nhà, một đôi sọc xám đen, một đôi sọc xám trắng, Nhạn Đường cởi giày ra mang đôi xọc xám đen, đưa đôi còn lại cho cô.
Ngải Tiếu tự nhiên cảm thấy thân phận của mình không giống như là giáo viên tiếng Nhật, cũng không như là bạn đến làm khách, mà giống như......
Cô chầm chậm cởi giày, rồi chầm chậm mang dép nữ thần đã chuẩn bị sẵn vào.
Khi vào nhà, cô vô tình nhìn vào tủ giày, phát hiện trong đó ngoài giày của nữ thần ra thì không có đôi dép đi trong nhà nào khác. Xem ra, bình thường chắc cũng không có nhiều khách tới nhà, vậy đôi này của mình....... có phải là nữ thần cố ý mua cho cô không?
Chỉ một suy đoán nhỏ nhoi mà cũng làm cô thấy rất vui mừng, sau đó đi từng bước nhỏ đến phòng khách.
Nhạn Đường đi đến ghế sopha, quăng túi xách xuống nói: "Tuy có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng kia đã bị chị sửa lại thành phòng âm nhạc rồi. Trong đó cũng đầy đồ lắm, giảng bài cũng không tiện, chúng ta học ở phòng khách được không?"
"Ở đâu cũng được hết....." Ngải Tiếu tháo balo xuống, lấy giáo trình ra. Nhạn Đường chỉ vào sopha: 'Vậy em ngồi đây nghỉ ngơi xíu đi, chị đi lấy sách."
Ngải Tiếu nghe lời ngồi xuống, nhân lúc nữ thần vào phòng lấy sách thì cô quan sát phòng khách kỹ hơn. Nơi đây giống như cô tưởng tượng vậy, đơn giản gọn gàng sạch sẽ, cũng giống như con người nữ thần vậy.
Phù....... cô thở một hơi nhẹ, tay cầm viết đã trở nên hơi ướt.
Đây là nhà của Nhạn Đường, Nhạn nữ thần đó! Không ngờ cô được đến nhà nữ thần! Ngải Tiếu cảm thấy mình sắp leo đến đỉnh cao của đời người rồi, dựa theo suy luận của Khấu Đan với Mèo thì nhà cũng đã vào rồi, có phải cách ám muội không xa nữa không?
Đúng đúng đúng, lần trước trong rạp tình nhân không xảy ra chuyện gì hết, lần này ở nhà mà cũng xảy ra chuyện gì thì có lỗi với mình thật.
Ngải Tiếu tự mình tưởng tượng hăng say, Nhạn Đường cầm sách ra ngoài, nhìn thấy tiểu khả ái đang ngồi trên sopha cười một mình.
"Cười gì vậy?" cô hỏi.
"E hèm......." Ngải Tiếu liền thu lại cái biểu cảm không nghiêm túc, "Nhớ tới một chuyện thú vị......"
"Chuyện gì, có thể nói chị nghe không?" Nhạn Đường đặt sách xuống, đi đến nhà bếp cách đó không xa, mở tủ lạnh ra.
Ngải Tiếu làm gì dám nói mấy chuyện tưởng tượng kỳ quái của mình, chỉ còn cách ấp úng nói: "Chuyện trong group tác giả bọn em."
"Hử? Chị còn tưởng em chỉ lặng lẽ viết truyện một mình, không tham gia hội nhóm gì đó."
"Không phải đâu, bọn em có một group nhỏ 7 tác giả, mọi người đều rất tốt, cũng rất thú vị."
"Ví dụ như?" Đóng cửa tủ lạnh lại, Nhạn Đường lấy một cái bánh kem ra khỏi hộp, một cái bánh kem Mousse rất dễ thương, vừa nhìn là biết là thứ mà các cô gái sẽ thích.
Ngải Tiếu không tiện nói chuyện xoạc không khí trong group, suy nghĩ rồi nói: "Trong group thường xuyên thay đổi tên group, bây giờ kêu là 'Trung tâm phát triển phôi thai'......" cô nói nguyên do đặt tên này, Nhạn Đường cười nhẹ, đặt bánh kem ra trước mặt Ngải Tiếu: "Vừa ăn vừa nói, chị cảm thấy mấy người trong group em rất thú vị."
Bánh kem Mousse hình cái ly bên cạnh có đặt một cái muỗng hình cái xẻng, bên trên là một đóa hoa nhỏ màu trắng, làm cho người ta không nỡ ăn. Ngải Tiếu cầm nó nhìn cả buổi, hỏi: "Chỉ có một cái à? Chị không ăn hả?"
Nhạn Đường lắc đầu: "Chị không thích ăn Mousse cho lắm."
"Chị thích ăn socola không?" Ngải Tiếu hỏi.
"Uhm, cái này thì thích."
Ngải Tiếu nói mà không qua suy nghĩ: "Vậy em ăn hết lớp Mousse, lớp bánh socola bên dưới sẽ cho chị."
Nghe xong, Nhạn Đường mỉm cười hỏi: "Khổ Trú Đại Đại vậy là đang thả thích fans à?"
Ngải Tiếu: "......" cô không phải, cô không có.
"Xin lỗi, em không......" cô lúng túng cúi đầu xuống, cầm lấy cái xẻng nhỏ 'xới' bông hoa đó, nhưng lại nghe người bên cạnh nói: "Không sao, chị sẽ đớp thính."
Ngải Tiếu: "......"
Trời ạ, cô cảm thấy nữ thần đang thả thính mình thì có! Có ai đến nói cho cô biết, cảm giác của cô mới là đúng đi!
Cái xẻng ngừng lại giữa không trung, mặt Ngải Tiếu nóng lên, đã không biết làm sao ứng phó nữa rồi. Cô đã từng nghĩ qua là sẽ phát sinh ra chút chuyện nhưng cô nhát gan như vậy, đa phần chỉ là nghĩ thôi, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra thật.
Cô nhất thời không nói nên lời, Nhạn Đường nhìn hai má Ngải Tiếu bắt đầu đỏ ửng rồi lan ra tới hai tai, biết là mình không có đường đột. .
Truyện Dị GiớiKhi dùng thân phận của Yến Đàm tiếp xúc với Ngải Tiếu, thì ngoại trừ mấy tin share trong friendzone ra thì cô không còn cách nào khác để tìm hiểu cách nghĩ của Khổ Trú đối với thân phận ca sĩ của mình. Nhưng hôm qua sau khi gặp mặt xong, về nhà suy nghĩ lại, cô nhận thức được Ngải Tiếu chắc không chỉ là một fans thông thường không thôi, trong 3 năm hát cover, Ngải Tiếu vẫn cứ luôn là fans trung thành của mình. Ngoại trừ như vậy, Ngải Tiếu chắc cũng có chút thiện cảm với mình...... Tuy nhiên, Ngải Tiếu hình như không phát hiện ra điểm đặc biệt trong bài hát mình hát cho em ấy nghe.
Nhạn Đường biết, đời người thường có 3 cảm nhận sai lầm: điện thoại rung, có người gõ cửa, người mình thích thích mình. Cô cũng nghi ngờ mình chỉ là cảm nhận sai, nhưng nghĩ ngược lại, nếu Ngải Tiếu đã độc thân và là cong, khi tiếp xúc với mình thường hay xấu hổ, mình lại là ca sĩ em ấy thích......nếu bây giờ em ấy vẫn chưa thích mình, thì mình cũng có thể lợi dụng điều này để theo đuổi em ấy.
Lúc trước là cẩn thận che giấu tâm ý, còn hiện nay, cô muốn theo bản năng của mình theo đuổi người mình thích.
Nhạn Đường không biết cách theo đuổi con gái, cô chỉ biết trong chuyện tình cảm quan trọng nhất là đối xử thật lòng. Cho nên, cô muốn tốt với Ngải Tiếu thì sẽ làm vậy, không có kỹ xảo gì đặc biệt hết, chỉ là đơn thuần muốn thành tâm thích một người thôi.
Còn bên Ngải Tiếu, lúc này cũng cố gắng giả bộ bình tĩnh ăn bánh kem. Cô cưỡng ép mình không nên nghĩ nhiều, nhưng cảm giác tồn tại của Nhạn nữ thần đang mỉm cười với mình quá mạnh, làm cô không thể không nghĩ đến. cũng may bánh kem cực kỳ ngon, đặc biệt là cảm giác mềm mịn đó, vừa vào miệng là tan ngay. Do đó cô lập tức chuyển chủ đề: "Thật ra bánh Mousse này cũng rất ngon, hoàn toàn khác với những cái lúc trước em đã ăn."
Nhạn Đường không nói chuyện, Ngải Tiếu cảm thấy mình chuyển chủ đề hơi gượng gạo, thẹn thùng lại múc một muỗng lớp bánh màu xanh, kết quả chưa đợi cô đặt vào miệng thì Nhạn nữ thần đột nhiên tiến lại gần nói: "Vậy chị ăn thử."
Vẫn cái muỗng mình đã dùng qua, Ngải Tiếu trơ mắt ra nhìn Nhạn nữ thần ăn cái phần mình đã múc ra.
Hôn, hôn gián tiếp? Cô suýt chút nữa làm rơi cái muỗng xuống đất, mắt nhìn thẫn thờ vào khuôn mặt nghiêng của nữ thần gần ngay trước mặt.
Rõ ràng là cái muỗng mình đã dùng qua, nữ thần không ngờ không chê bai....... Ngải Tiếu đột nhiên thấy hơi vui mừng.
"Rất ngon, không ngờ tới phần Mousse lại là mùi trà xanh, chị cũng rất thích trà xanh đó." Nhạn Đường liếm phần kem dính trên miệng mình, nhìn con sóc nhỏ đang ngơ ngác nói: "Hồi nãy em thả thính chị, chị chỉ còn cách thả lại thôi."
Cái gì vậy trời! Khẩu khí này giống y như đám con nít ngươi đánh ta một cái thì ta phải đánh lại một cái, y như đang nói đùa vậy.
Ngải Tiếu cảm thấy xấu hổ vì sự đỏ mặt của mình, rúc trên sopha lặng lẽ ăn, đợi đến khi ăn gần hết phần Mousse, cô mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Mình đến đây để dạy nữ thần học mà, sao lại biến thành đến nhà cô ấy ăn bánh kem thả thính nhau vậy?!
Cô ăn nốt phần Mousse cuối cùng, có chút ngượng ngùng đưa phần bánh socola cho nữ thần: "Bánh kem socola."
"Uhm." Nhạn Đường cho em ấy đút mình ăn bánh kem, phần socola đen pha trộn với bột mì béo ngậy lan tỏa khắp khoang miệng, cô không thể không tưởng tượng, nếu như là thưởng thức miếng bánh socola này từ trong miệng Ngải Tiếu thì sẽ có mùi vị ra sao ta.
Ngải Tiếu lại múc một muỗng hỏi: "Chị ăn nữa không?"
"Em ăn đi." Nhạn Đường lấy giáo trình trên bàn ra xem, giống như cái người lúc nãy vòi ăn không phải là mình vậy.
Ngải Tiếu cũng tăng tốc ăn hết bánh kem, người bên cạnh đưa một tờ khăn giấy qua, cô chùi miệng, ho nhẹ rồi nói: "Xin lỗi, làm mất nhiều thời gian của chị, chúng ta bắt đầu học thôi."
"Sao lại nói là làm mất thời gian, em đến nhà chị, thân là chủ nhân tất nhiên phải tiếp đãi em rồi." Nhạn Đường đứng dậy, lại lấy cho em ấy một chai nước trái cây, "Học bài thôi cô giáo Ngải."
"......" Ngải Tiếu ăn xong bánh kem hình như can đảm hơn rất nhiều, cô không chịu yếu thế nói: "Vậy lát nữa còn phải làm phiền cô giáo Nhạn dạy em hát đó."
Nhạn Đường không ngờ tới là em ấy đột nhiên lại nói vậy, suýt chút nữa cười ra tiếng: "Được, bảo đảm học đâu biết đó."
Ngải Tiếu đang hồi hộp vì lời nói đùa của mình, thấy trên mặt nữ thần nở nụ cười thì cô mới thấy yên tâm.
Lần lên lớp này không thuận lợi chút nào hết, nếu như là trước đây, Ngải Tiếu khi giảng bài thì hầu như là không nghĩ đến chuyện khác, cần giảng cái gì thì sẽ giảng cái đó. Còn bây giờ, lâu lâu cô lại bị động tác vô tình của Nhạn Đường hút hồn, đặc biệt là những tiếp xúc nhẹ về cơ thể là cô hầu như quên mất câu sau mình phải nói gì.
Cũng may là nữ thần không lơ đễnh giống như mình, nghe giảng rất chăm chú, Ngải Tiếu vừa cảm thấy mừng vì cô ấy không chú ý đến sự phân tâm của mình, vừa buồn rầu vì mình đối với cô ấy hầu như không có sự hấp dẫn gì.
Sự thật là lúc này Nhạn Đường đang ghi chú thật ra cũng không chuyên tâm như biểu hiện bên ngoài. Tay cô viết chữ rất nhanh gọn, nhưng cái nhìn của cô bé bên cạnh quá mãnh liệt, làm cô không thể không chú ý đến. Điều cực khổ nhất là, cô không dám đáp lại, sợ sẽ làm cô bé sợ.
Nhưng, lúc nãy nghe em ấy kể chuyện về group tác giả 7 người, mọi người hình như cũng là những người rất thú vị, có thể làm bạn với mấy người này, chắc Ngải Tiếu cũng có tính cách giống vậy? Hoặc có lẽ...... có lẽ em ấy không nhát gan xấu hổ như phán đoán chủ quan của mình, hoặc có lẽ mình có thể to gan thêm chút nữa? Nhạn Đường không cẩn thận nghĩ quá nhiều rồi, nghe sót vài câu giảng, đầu viết ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Ngải Tiếu, nói: "Lúc nãy phân tâm rồi, có thể giảng lại lần nữa không?"
Ngải Tiếu giật mình, có phải là mình giảng bài vô vị quá nên nữ thần nghe không lọt tai? Cô lại bắt đầu phát bệnh thiếu tự tin của mình, đầu viết chỉ vào dòng thứ 3, không có tự tin nói: "Lúc nãy em có chỉnh sửa lại cách dùng từ phương hướng, xin lỗi, là em không có nói rõ......"
"Không phải, là chị phân tâm thôi, xin lỗi." Nhạn Đường nhìn thấy ánh mắt hơi hoang mang của em ấy, nhẹ giọng nói: "Thật ra em làm tốt hơn so với những gì mình tưởng tượng, đừng nên nghi ngờ chính mình."
Ngải Tiếu chỉ cảm thấy cô ấy chỉ là an ủi mình thôi, không có nói chuyện. Nhạn Đường mím môi, nói: "Chị cảm thấy tiếp xúc với em là chuyện rất thoải mái dễ chịu, nhưng em khi tiếp xúc với chị hầu như đều rất căng thẳng. Là chị làm cho em cảm thấy không thoải mái hả?"
"Không phải!" Ngải Tiếu mau mau phủ định, tay chân luống cuống giải thích: "Không phải vậy đâu, ở cùng với chị làm em thấy rất vui mừng, chẳng qua...... chắc do đặt chị ở vị trí thần tượng quá lâu, em luôn sợ mình sẽ nói sai lời, làm sai chuyện, sợ chị sẽ ghét bỏ......"
Nghe em ấy nói vậy, Nhạn Đường cười: "Khi em nói 'không phải' thì tâm trạng cũng giống chị vậy, ghi nhớ cảm giác này, khi em sợ nói sai lời thì chị cũng nghĩ vậy đó." lần này, cô không khắc chế mình nữa, cho tay đặt lên đầu cô bé: "Thư giãn nào, khi chị ở chung với em thì vui mừng hơn rất nhiều so với em tưởng tượng."