Giọng nói quen thuộc làm cho Ngải Tiếu ngỡ ngàng, cô ngẩng đầu lên nhìn người đó, là bạn của Dịch Nhàn, 'Yến Đàm'.
Không phải là Nhạn Đường trong lòng cô.
Ngải Tiếu tự nhiên thấy nghi ngờ người này đặt máy biến giọng trong điện thoại, sao giọng nói trong điện thoại lại khác hoàn toàn bây giờ vậy? Nếu hôm qua khi gọi điện thoại cũng là giọng nói này, thì có lẽ cô đã phải suy nghĩ kỹ lại có nên đồng ý chuyện này không, dù sao ở chung với một người có giọng nói giống nữ thần, cô sợ trong đầu mình sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng mà cô không hỏi ra được, chỉ thẹn thùng nhận lấy cái nón rồi nói tiếng cám ơn.
Nhạn Đường nhìn thấy cô bé ôm cái nón chặt vào trong người, trong lòng cô mềm nhũn ra. Đợi khi cô bé ngẩng đầu lên chào hỏi cô, thì cô hầu như là không nghe được người đó đang nói gì, chỉ thấy được khuôn mặt hơi đỏ ửng của em ấy, mái tóc ngắn bồng bềnh và bên trong đôi môi đang mấp máy đó thấp thoáng thấy được một cái răng khểnh đáng yêu.
Con người đúng là kỳ lạ thật, rõ ràng là lần đầu gặp nhau ở đại học S cô hoàn toàn không có cảm giác gì hết, nhưng khi người này có một thân phận khác đứng trước mặt cô thì tất cả mọi chuyện lại khác.
Nhạn Đường bây giờ chỉ muốn quay về bịt lấy cái miệng của mình đã kêu Dịch Nhàn cua tiểu học tỷ lúc trước, cô không hy vọng bất cứ ai đặt ánh mắt theo dõi lên người trước mặt mình đây, ngoại trừ mình ra.
Nghĩ đến tin chat voice hôm uống say đó, không chỉ có mình Khổ Trú, mà tính chiếm hữu của bản thân cô cũng rất mạnh.
Cô cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào người ta, Ngải Tiếu bị cô ấy nhìn tới căng thẳng lên, tay cầm nón càng chặt hơn.
Cảm nhận em ấy không thoải mái, Nhạn Đường di chuyển ánh mắt sang nhà sách: "Đi thôi."
"Dạ." Nhìn thấy cô ấy đã bước đi, Ngải Tiếu mau theo sau, mái tóc ngắn bồng bềnh bay trong gió.
Nghe thấy tiếng bước chân hơi vội vã đằng sau, Nhạn Đường cố ý đi chậm lại, hai người không lên tiếng mà đi ngang hàng với nhau tiến về phía trước. Khi đẩy cửa vào, cô cúi đầu xuống giả bộ vô tình nhìn mặt cô bé, nhìn thấy những lông tơ nhỏ trên mặt em ấy, với cảm giác mà con người em ấy mang đến, rất đáng yêu.
Cảm nhận được người bên cạnh đang nhìn mình, Ngải Tiếu đang cúi đầu ngẩng đầu lên xem, kết quả là phát hiện người ta đang chuyên tâm tìm khu vực bán sách giáo khoa, không có chú ý đến mình.
Ngải Tiếu cảm thấy hơi ngượng, mình vốn dĩ không quen tiếp xúc với người lạ, còn người này xem ra cũng không có nhiệt tình lắm, cứ tiếp xúc như vậy không biết có phí sức không?
Trong lòng cô đang suy nghĩ lung tung, người bên cạnh hình như phát hiện được cô đang phân tâm, phối hợp theo bước chân cô đi về phía trước, không nói tiếng nào. Cho đến khi hai người bất giác đi đến nơi sâu nhất trong nhà sách, Ngải Tiếu mới phản ứng ra, đỏ mặt đứng trước một bức tường ước nguyện.
"Xin, xin lỗi....." Cô xin lỗi vì sự phân tâm của mình, Nhạn Đường lắc đầu, nói: "Không sao, thấy em đang suy nghĩ nên không muốn quấy rầy."
Ngải Tiếu lúng túng nhìn bức tường ước nguyện trước mặt mình, nói là tường ước nguyện, trên đó có vô số danh thiếp viết những nguyện vọng về tình yêu. Cô quay người lại 180°, nhỏ tiếng nói: "Sách giáo khoa chắc ở khu chính giữa, chúng ta qua đó thôi."
"Không vội, hiếm khi đến được nhà sách, ở đây xem thử cũng được. Bình thường em thích xem sách không?"
"Cũng có......."
"Thích sách thể loại gì?"
Ngải Tiếu lúng túng, cô không thể nói thích truyện bách hợp được, do dự cả buổi mới nói: "Thích những loại sách lịch sử, với lại mấy tác giả văn học truyền thống hiện đại nữa."
Nhạn Đường đi đến cái kệ truyện ngôn tình kế bên: "Vậy còn mấy loại văn học trên mạng thì sao?"
"Ơ, hồi cấp 3 có xem qua, bây giờ thì không xem nữa." Ngải Tiếu bị hỏi tới thẹn thùng.
"Vậy bình thường em có xem truyện trên mạng không?" Nhạn Đường lại hỏi.
Ngải Tiếu đột nhiên cảm thấy người này không phải đến mua sách....... rõ ràng là điều tra hộ khẩu cô mà!
Tay cầm nón nắm chặt hơn nữa, trả lời: "Lâu lâu cũng có xem." Cô sợ đối phương lại hỏi mình xem trang web nào nữa, đang suy nghĩ xem làm sao đổi chủ đề thì thấy đối phương không hỏi tiếp nữa.
Thở phào nhẹ nhõm, cô theo 'Yến Đàm' đến khu vực văn học cận đại, nhìn thấy cô ấy lấy một quyển tuyển tập truyện ngắn, sau đó nghiêng mặt qua hỏi cô: "Buổi chiều em có bận không?"
"Cũng không có chuyện gì để bận?" Ngải Tiếu nhỏ tiếng đáp.
"Vậy đi chọn sách để thư giãn chút?"
Ngải Tiếu phản xạ có điều kiện tính nói 'không cần', nhưng nghĩ lại, mình quả thật lâu lắm rồi không có đến nhà sách, bây giờ có cơ hội chọn sách, tại sao lại từ chối? Cô liền đồng ý, giơ tay ra lấy một quyển sách mình thích, Nhạn Đường nhìn em ấy một cái rồi nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, đôi môi lại cong lên.
Cô cảm thấy mình sắp không duy trì nổi cái hình tượng nghiêm túc nữa rồi, bây giờ nhìn thấy cô bé bên cạnh là khóe miệng bất giác lại cong lên.
Ngải Tiếu là người rất thích xem sách, nhưng một mình đi dạo nhà sách thì cô lại không muốn, bây giờ có người đi cùng, tuy hai người không thân lắm, nhưng cô cũng vui vẻ đi cùng cô ấy.
Hai người đi từ kệ văn học hiện đại cho đến cổ đại, mấy cái kệ sách sát tường thì hơi cao, những sách để ở trên cao thì cô không thấy được, nhưng nhìn thấy những ghi chú ở bên dưới thì cô vẫn thấy có chút hứng thú. 'Yến Đàm' đang xem sách ở cách đó không xa, cô không tiện quấy rầy, chỉ còn cách nhón chân với tay lên để lấy.
Nhưng, cho dù cô đã nhón đến hết cỡ, đầu ngón tay cũng chỉ chạm nhẹ tới gáy sách. Cô nản chí rút tay lại từ bỏ, thì một người với mùi hương thoang thoảng đứng đằng sau cô, trong thời khắc bóng người đó bao trùm lấy thì cô quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nữ đang mỉm cười.
Đẹp...... đẹp thật.....
Cô căng thẳng chui qua khỏi cánh tay của đối phương, Nhạn Đường thấy hai má em ấy đỏ lên, thì cũng không làm vẻ mặt nghiêm túc gì nữa, mỉm cười đưa sách cho em ấy: "Muốn lấy quyển này hả?"
Cái tay sau khi đưa sách qua giơ ra giữa không trung không có động đậy, Nhạn Đường thiếu điều nữa là muốn lấy tay xoa đầu em ấy, nhưng nhìn thấy em ấy đi qua một bên rồi thì mới hoàn hồn, hụt hẫng rút tay lại.
Sách Ngải Tiếu chọn có liên quan đến chiến trường thời cổ đại, sách này chắc có thể giúp ích được cho phần ca từ của 'Tướng Sơn', cô xem được hai trang thì thấy cũng hay, rồi ôm sách vào lòng, tiếp tục tìm mấy sách khác.
Nhạn Đường đi theo sau, thấy em ấy lấy sách gì thì lặng lẽ ghi nhớ trong bụng, đợi đến lát nữa lấy điện thoại ra ghi chú lại.
Ngải Tiếu không biết chuyện cô ấy làm, một lòng chỉ muốn chọn sách, đợi đến khi hai người đi đến khu vực sách giáo khoa, thì trên tay cô đã ôm 5 quyển sách rồi, trong đó có 4 quyển làm tư liệu tham khảo cho bộ truyện sau của cô, còn một quyển là sách tham khảo cho ca từ của 'Tướng Sơn'.
Nhìn thấy em ấy ôm sách hơi khó khăn, Nhạn Đường giơ tay qua giúp đỡ: "Chị giúp em cầm cho."
"Cám ơn, không cần đâu, em tự mình cầm được." Ngải Tiếu uyển chuyển từ chối, giây sau lại thấy người đó giành lấy hết tất cả sách. Nhạn Đường nâng cằm lên, ra hiệu cô nhìn về phía giáo trình tiếng Nhật: "Em cầm nhiều sách vậy làm sao chọn giáo trình được?"
Nghe cô ấy nói vậy, thì Ngải Tiếu chỉ còn cách nghe theo, tay không chạy đi đến chọn sách tiếng Nhật.
Thật ra chủng loại sách tiếng Nhật trên thị trường hiện giờ không nhiều, Ngải Tiếu chọn hai quyển căn bản, rồi lại lấy một quyển bài tập, quay người qua nói với 'Yến Đàm': "Tuy chị không có nhu cầu thi lấy bằng, nhưng làm bài tập là cách để nhớ bài tốt nhất, chị thấy có sao không?"
Nhạn Đường đã tốt nghiệp hơn một năm rồi, không ngờ mình lại có ngày phải làm bài tập cơ bản của một môn học nào đó, buồn cười lắc đầu nói: "Không sao."
"Vậy mua mấy quyển này trước là đủ rồi." Ngải Tiếu lấy 3 quyển sách đi ra phía bên ngoài, đi được một nửa thì ngừng lại, hỏi: "Chị không chọn sách hả?"
"Sách chị cần ở đây không có."
Ngải Tiếu chớp mắt: "A? Em vẫn chưa hỏi chị thích sách gì nữa."
"Thể loại âm nhạc." Nhạn Đường cười một tiếng, rồi đi đến chỗ quầy tính tiền, "Đi thôi."
Âm nhạc..... trong lòng Ngải Tiếu có chút kỳ lạ, đi theo ra ngoài.
Nhạn Đường trực tiếp tính tiền hết toàn bộ số sách này, Ngải Tiếu liền ngăn chị ấy lại, đối phương lại nói đây là quà ra mắt.
Nhưng bọn họ đâu có quen thân đâu, Ngải Tiếu không muốn nhận mấy cái quà ra mắt gì đó, kiên quyết trả lại tiền cho Nhạn Đường. Nhạn Đường cong môi lên nói: "Hay là em mời chị uống nước đi."
Ngải Tiếu do dự một lát, nhưng nghĩ đến uống nước không những trả được món nợ này, mà còn có thể giao lưu với nhau, liền gật đầu.
Nhạn Đường cầm hai túi xách, đẩy cửa ra thì nhìn thấy cách đó không xa có một quán cà phê, chỉ về hướng đó hỏi: "Đến đó được không?"
"Dạ được, nhưng mà, em tự cầm sách của em cho." Ngải Tiếu muốn cầm lấy cái túi, Nhạn Đường liền cho túi đó qua tay bên kia, nói: "Chỉ có mấy bước thôi, chị cầm cho."
Ơ, tại sao mới gặp mặt không lâu, cô lại cảm thấy mình cứ làm phiền người này? Trong lòng Ngải Tiếu cảm thấy áy náy, nhưng cũng cảm thấy người này rất dễ gần giống như cô đã tưởng tượng.
Tuy không nhiệt tình, nhưng dịu dàng chu đáo, người như vậy chắc rất được mọi người yêu thích. Cô đi đến bên cạnh 'Yến Đàm', đến cửa quán cà phê, cô chạy hai bước nhỏ qua mở cửa.
Nhạn Đường đi vào, nghiêng đầu qua nói: "Cám ơn."
Mùi hương của cà phê và bánh ngọt ập đến, Ngải Tiếu lắc đầu, trả lời 'Không có chi'.
Nói thật, cô luôn cảm thấy mình không giống như là sẽ dạy người ta học, mà giống như đi shopping trò chuyện hơn. Cô hạ quyết tâm, lát nữa nhất định phải ra dáng vẻ của cô giáo dạy người ta học.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào vị trí hơi sâu bên trong, xung quanh hơi tối. Một cái bàn kiểu cổ điển chính giữa đặt một cái đèn trang trí có đế bằng thủy tinh, cái chụp đèn bằng mây treo ở phía trên, khi nhân viên phục vụ mở đèn thì ánh sáng màu cam yếu ớt lan tỏa ra xung quanh, thắp sáng một khu vực nhỏ.
Ngải Tiếu: "......"
Cái bầu không khí này làm sao mà dạy người khác được hả?!
Nhìn thấy em ấy khó xử, Nhạn Đường hỏi: "Vậy được không?" nói xong, chỉnh cho đèn sáng chút.
Xung quanh sáng hơn một chút, không gian mờ ảo ám muội biến mất, Ngải Tiếu thở phào, gật đầu ngồi xuống.
Phục vụ đưa menu qua, Ngải Tiếu chưa đến đây bao giờ, nhưng Nhạn Đường đã đến qua. Cô liền đưa menu cho 'Yến Đàm', để đối phương chọn cho mình một ly cà phê Latte với một phần Original Waffles.
Cô quả thật thích uống cà phê Latte, cho nên, khi đối phương chọn ra được cà phê mà mình yêu thích thì cô thấy hơi kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ ghi món xong thì cúi chào rời khỏi, Ngải Tiếu nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào đống sách mới mua.
Ánh sáng màu cam chiếu lên bìa sách, rõ ràng là một quyển sách viết về chiến tranh, nhưng lại bị ánh đèn làm cho êm dịu đi mấy phần, Ngải Tiếu nghĩ đến nữ tướng quân dịu dàng trong hoàng cung, bất giác nhìn nó thất thần, còn Nhạn Đường thì thông qua cái chụp đèn, nhìn Ngải Tiếu.
Trên đời này sao lại có người đáng yêu đến thế, cô cảm thán.
Hơn nữa...... người đáng yêu này, làm sao thì mới có thể thuộc về mình đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT