Nhạn Đường ở đầu dây bên kia nghe ra được sự hoài nghi trong ngữ khí của em ấy, biết mình tự thay đổi giọng nói đã thành công lừa được em ấy.
"Là Ngải Tiếu hả?" cô hỏi.
"Dạ, cho hỏi chị muốn học tới trình độ nào? Thời gian có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Nghe được giọng nói bình tĩnh của đối phương, Nhạn Đường dường như có thể nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc của cô bé đáng yêu đó, cười nhẹ: "Thời gian cứ do em quyết định đi, công việc của chị có thể sắp xếp được, còn về trình độ thì xem quá trình học rồi mới quyết định."
Ngải Tiếu một tay quay viết, hỏi: "Dạ được, có thể hỏi chút xíu là mục địch chị học tiếng Nhật để làm gì không?"
"Dịch Nhàn nói với em sao?"
"À......" cây viết quay một vòng rồi ngừng lại, Ngải Tiếu hơi ngượng ngùng, cô cũng không thể nói là vì để 'cua gái' được.
Nghe em ấy do dự, Nhạn Đường thở dài: "Chị chắc cũng biết Dịch Nhàn bịa chuyện gì rồi. Là vậy, gần đây chị đột nhiên rất có hứng thú với tiếng Nhật, không có nhu cầu thi lấy bằng hoặc ra nước ngoài, mấy khóa học online hoặc mấy chương trình khô khan thì không hợp với chị, cho nên chỉ còn cách tìm một giáo viên để học thoải mái hơn."
Thì ra là vậy, Ngải Tiếu gật đầu, tiếp tục quay viết: "Vậy em có thể dạy thử, nhưng mà em chưa dạy qua ai, sợ là dạy không được tốt."
"Không sao, chị cũng không có yêu cầu học sâu lắm." Tim đập nhanh hơn, Nhạn Đường hít thở sâu một cái: "Tụi mình có thể thương lượng chút về địa điểm học với học phí không?"
Ngải Tiếu đối với học phí thì không có yêu cầu gì, đối phương ra bao nhiêu thì là bấy nhiêu, nhưng địa điểm học thì phải suy nghĩ kỹ chút. Cho dù người này là Dịch Nhàn giới thiệu thì cũng phải cần đề phòng chút.
Trong lòng cô đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên tiếng của đối phương: "Địa điểm thì chị có thể nghe theo ý em, có thể chọn trường học của em, cũng có thể chọn quán cà phê nào đó cũng được."
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Ngải Tiếu cũng yên tâm chút: "Trường học thật ra không dễ tìm được một phòng trống nào đó, hay là quán cà phê đi."
"Được thôi, vậy em quyết định xong thì báo địa chỉ cho chị."
"Dạ...... chị có giáo trình chưa?" Ngải Tiếu vừa nói vừa đặt viết xuống lục tìm tủ sách của mình, đối phương trả lời rất thẳng thắn "Không có".
Cô thở dài, mình bắt đầu tự học tiếng Nhật từ thời cấp 2, mấy giáo trình cơ bản đã không còn nữa, xem ra ngày mai phải đến nhà sách một chuyến rồi.
Nhạn Đường nghe thấy tiếng lục tủ sách thì không có lên tiếng nữa, đợi khi em ấy ngừng lại thì mới nói: "Chị cũng không biết nên mua sách gì nữa, em gửi cái list sách nào cần mua cho chị đi."
"Hả? Không cần không cần, em mua cho chị cho." Ngải Tiếu ngồi lại vào ghế, sau khi lục lọi thì thấy hơi nóng nực.
"Hay là....... cùng nhau đến nhà sách?" Nhạn Đường cố gắng kiềm chế cái tâm trạng kích động xuống, giả bộ bình tĩnh đề nghị.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt hẹn ở nhà sách thì còn gì tốt hơn nữa, Khổ Trú là viết tiểu thuyết, cùng em ấy trò chuyện liên quan đến sách rõ ràng là có nhiều chuyện để nói hơn. Nghĩ đến đây, Nhạn Đường tự like cho mình một cái, mình thông minh quá.
Ngải Tiếu cảm thấy không cần thiết như vậy, có lẽ sẽ làm chậm trễ công việc của đối phương. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu cùng đến nhà sách, trước khi chính thức dạy học có thể gặp mặt tìm hiểu nhau chút thì không phải là chủ ý tồi.
Do đó cô đồng ý: "Được rồi, chiều mai em không có tiết, có thể đến nhà sách với chị."
"Quyết định vậy đi, em nhắn thời gian cho chị là được." Nhạn Đường nhéo lấy cánh tay mình, để mình không có kích động quá.
Ngải Tiếu đồng ý, rồi nói sơ qua trình độ tiếng Nhật của mình, sau đó cúp máy.
Sờ cái điện thoại đang hơi nóng máy này, cô quăng nó qua một bên, sau đó mở máy tính ra search 'những điều cần chú ý khi dạy người khác học'.
Lần đầu tiên được làm 'cô giáo', không thể không nói, trong lòng cô vẫn có một chút kích động. Lúc mới thi tốt nghiệp cấp 3 xong thì đã từng có người muốn mời cô về nhà dạy, nhưng má cô lại cảm thấy con gái mình nhỏ bé quá không an toàn, nên đã từ chối mấy lời mời đó. Cho nên trong kỳ nghỉ hè chuyện mà cô làm nhiều nhất là ở nhà viết truyện, lên mạng, à đúng rồi, còn tham gia buổi ca nhạc YY đó nữa.
Ngải Tiếu xoa tay, nghiên cứu xong làm sao để dạy người ta học, sau đó nhảy xuống ghế, chạy đến tủ đồ tìm quần áo.
Khi dạy học thì có phải nên mặc nghiêm trang chút không? Nhưng mà quần áo của cô hình như chả có đồ nào nghiêm trang cả, cũng không thể nào mặc áo sơ mi với quần tây được, cảm thấy nó kỳ kỳ sao đó. Cô băn khoăn một hồi, sau đó lấy đại một áo thun trắng với váy jean, treo quần áo ra ngoài tủ, rồi đi nhắn tin cho người đó. Khi nhìn thấy một dãy số điện thoại thì cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết đối phương tên gì.
Ngải Tiếu: "Đúng rồi, còn chưa biết chị tên gì. Em tên Ngải Tiếu, còn chị?"
Nhạn Đường nhận được tin nhắn, lần đầu tiên thấy hối hận vì lấy tên thật làm nghệ danh. Suy nghĩ một hồi, cô trả lời: "Chị tên Yến Đàm." (Đọc giống Nhạn Đường)
Hở——
Ngải Tiếu kinh ngạc một lát, tên này nghe hay thật, điều quan trọng là..... nghe rất giống tên của Nhạn nữ thần!
Cô đặt lại tên trong danh bạ, gửi thời gian và địa chỉ nhà sách cho đối phương, sau đó tiếp tục nhìn hộp mail thẫn thờ.
Mail cho giáo sư Ikeuchi khó viết thật.......
Bĩu môi, cô giơ tay ra bắt đầu gõ chữ, khi thời gian ở góc phải nhảy tới 10h, cô ngáp một hơi, lưu file lại rồi đi làm vệ sinh cá nhân.
Đánh răng rửa mặt xong, cô cầm điện thoại lên xem Weibo của Nhạn nữ thần trước.
Cô vốn chỉ muốn xem có bài hát mới không, thì phát hiện hai tiếng đồng hồ trước nữ thần có đăng một status mới có tới hơn 1000 bình luận.
"Cám ơn mọi người đã yêu thích nhiều năm nay, tôi sẽ thử hát cover tiếng Nhật, không biết có ai thích không nhỉ?"
Wa! Hai mắt Ngải Tiếu phát sáng lên, tiếng Nhật của mình cũng không tệ, có phải nhân cơ hội này có thể giao lưu với nữ thần?
Cô lập tức mở QQ ra, chưa đợi cô đánh chữ thì đối phương giống như có tâm linh tương thông vậy gửi tin nhắn qua.
-Nhạn Lai Thời: Chuẩn bị đi ngủ chưa?
Ngải Tiếu xóa cái nội dung mình đang gõ, trả lời: Vẫn chưa (* ̄- ̄*)
-Nhạn Lai Thời: Chị nhớ hình như em nghe nhạc cũng rất tạp, có bài hát tiếng Nhật nào yêu thích không?
Nhớ đến weibo lúc nãy của Nhạn nữ thần, Ngải Tiếu đỏ mặt lên, có phải mình nói ra bài hát yêu thích thì....... nữ thần sẽ hát cho cô nghe?
Cô mở app nghe nhạc của mình ra, trong đó tìm danh sách yêu thích của mình, chọn ra cả buổi mới chọn được bài hát mình yêu thích nhất gửi cho Nhạn Đường.
-Trú Trú: Bài này nè!
-Nhạn Lai Thời: Được, có cơ hội sẽ hát cho em nghe.
-Trú Trú: 0v0 Chị cũng học tiếng Nhật hả?
-Nhạn Lai Thời: Đang học, vẫn là newbie ^-^
Ngải Tiếu ôm mặt, tại sao nữ thần nói 'newbie' lại dễ thương đến vậy?!
-Nhạn Lai Thời: 'Cũng học tiếng Nhật' ý là...... em cũng biết tiếng Nhật?
Không ngờ mình để lộ sơ hở vậy, Ngải Tiếu chu môi, thành thật trả lời.
-Trú Trú: Vậy cũng bị chị phát hiện ra =0=!
Nhạn Đường bị biểu cảm dễ thương đó chọc cười, đánh chữ: Nếu phần ca từ có gặp vấn đề gì thì chị sẽ thỉnh giáo em đó.
-Trú Trú: Không thành vấn đề!
-Nhạn Lai Thời: Được rồi, không còn sớm nữa, em nên đi ngủ đi.
-Trú Trú: Chúc ngủ ngon q(≧▽≦q)
-Nhạn Lai Thời: Ngủ ngon~
Đặt điện thoại xuống, Nhạn Đường thở một hơi dài, cái cảm giác bà dì quái đản lừa gạt gái nhà lành lại đến nữa rồi. Cô suy nghĩ lại..... mình tính kế Khổ Trú vậy..... có phải là không tốt không?
Nhưng khi trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh gặp được cô bé này thì nhất thời không muốn suy nghĩ gì nhiều nữa.
Nhạn Đường mở tủ lấy mặt nạ dưỡng da ra, quyết định ngày mai dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón lần gặp mặt đầu tiên với Khổ Trú.
Mang theo đủ loại kỳ vọng đi ngủ, ngày hôm sau cô dậy rất sớm, sau khi thu dọn thì trực tiếp đến văn phòng. 9h sáng, các đồng nghiệp khác đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Nhạn Đường đã hoàn toàn vào trạng thái làm việc thì thấy kinh ngạc.
Nhạn Đường bình thường làm việc tích cực, nhưng cũng không có tích cực đến thế?
Khi Tần Tùng đến văn phòng, Nhạn Đường đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ hôm nay rồi. Anh ta 'Ồ' một tiếng, vỗ lưng cô một cái: "Sao hôm nay siêng năng vậy?"
"Lão Tần, đến văn phòng cậu đi, có chuyện cần thương lượng." Nhạn Đường tháo tai nghe ra, đứng dậy. Tần Tùng cùng cô đến văn phòng, đóng cửa lại, anh bắt đầu tám: "Sao vậy, có tiến triển với tiểu tác giả của cậu rồi hả?"
"Không nói chuyện này," Nhạn Đường quyết định giấu chuyện này trước, "Cậu có thấy weibo của tớ không?"
Tần Tùng quăng túi xách lên sopha, cạn lời nói: "Tớ còn chưa hỏi cậu lên cơn gì nữa đó, sao tự nhiên muốn hát tiếng Nhật vậy?"
"Đột nhiên có hứng thú nên muốn thử xem sao. Hơn nữa tớ phát triển nhiều phương diện thì cũng có lợi cho studio của mình, không phải hả?" cô nói nghe rất có lý, đến tự mình cô cũng tin luôn. Tần Tùng nghe xong tất nhiên là tin cô, gật đầu nói: "Vậy cứ thử đi, lát nữa thương lượng với mọi người, sau khi gửi bài hát phúc lợi cho fans thì tụi mình làm một bài tiếng Nhật."
"Uhm, cho nên tớ giờ tính đi học tiếng Nhật, cũng muốn thương lượng với cậu chuyện này." Vào chủ đề chính, Nhạn Đường ho một tiếng, nói: "Khoảng thời gian này tớ tính học tiếng Nhật, nhưng thời gian học lại không cố định, xin nghỉ phép thì hơi phiền phức. Vậy đi, công việc của studio tớ vẫn sẽ làm cho xong, cậu cho tớ phép tự do được không?"
Tần Tùng cười: "Cậu một tháng không đến làm việc tớ cũng sẽ trả lương cho cậu như thường, chỉ là không có hoa hồng thôi. Đi học đi, đừng để lỡ cuộc tập huấn tháng 5 là được."
Nhạn Đường cười: "Được, quyết định vậy đi, đợi tớ học xong thì sẽ mời cậu ăn cơm."
Tần Tùng không hiểu cô ấy tại sao học tiếng Nhật lại mời anh ăn cơm, do đó hỏi: "Giáo viên đó có đáng tin cậy không, có cần anh đây tìm cho một người không."
"Đáng tin cậy, yên tâm đi." khi cô nói thì ánh mắt rất dịu dàng làm Tần Tùng ngẩn người, hỏi: "Đừng nói là gái xinh nha?"
Nhạn Đường chỉ cười mà không trả lời, mở cửa văn phòng ra rồi nói 'Chiều tớ phải đi rồi, có gì thì gọi cho tớ', đóng cửa lại tiếp tục làm việc.
Buổi sáng dài đăng đẳng trôi qua, Nhạn Đường cùng đồng nghiệp bàn xong vấn đề của công việc, rồi thu dọn đồ đạc về nhà. Sau đó sửa soạn lại người mình, cô thay áo trắng với quần jean, đeo balo đi đến nhà xách.
Buổi trưa Ngải Tiếu ăn một bữa cơm đơn giản ở căn tin, rồi về phòng nghỉ một lát, sau đó đội nón tai bèo lên, xuất phát đến nhà sách.
Trên đường đi cô cảm thấy hơi căng thẳng, tuy nói Dịch Nhàn đảm bảo đối phương là người rất dễ gần, nhưng cô vẫn lo lắng biểu hiện của mình không tốt sẽ làm đối phương thất vọng, rồi sẽ làm cho người đứng giữa như Dịch Nhàn khó xử.
Gió hôm nay hơi to, cái nón trên đầu suýt chút nữa bị thổi bay đi mất, làm cô đi đường lâu lâu cứ phải vịn nón lại. Đi đến nhà sách, cô cúi đầu nhìn thời gian, không ngờ mình tới sớm hơn 10 phút.
Ngải Tiếu ngồi trên cái ghế trắng đối diện nhà sách, nhắn tin cho 'Yến Đàm': "Em đến rồi, đang ngồi ở ghế dài đối diện nhà sách."
Vừa mới nhấn nút gửi đi, thì một cơn gió mạnh thổi đến, cái nón trên đầu liền bị thổi bay xuống đất, cô luống cuống đứng dậy đi nhặt, thì thấy một bàn tay thon dài bắt lấy cái nón của cô.
Ngải Tiếu nhìn người đó....... cũng giống như mình vậy, đều là áo trắng và quần (váy) jean. Cách ăn mặc của hai người nhìn như quần áo tình nhân vậy, cảnh tượng hơi có chút ngượng ngùng.
Nhạn Đường khi đi qua đây cũng chú ý được tới điểm này. Hiện giờ cô đang cúi đầu nhìn cô bé mà mình ngày nhớ đêm mong này, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Cuối cùng, cô hít một hơi nhẹ, bình tĩnh hỏi: "Gió to vậy, sao lại không vào trong đợi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT