Gia đình Lập Trì bây giờ đổi sang sống ở một nơi khác, Duẫn Hạo vì gia đình cậu ta bỏ ra một số tiền không nhỏ, giúp gia đình hắn trở về cuộc sống bình thường, thậm chí nhà mới còn to và đẹp hơn nhà cũ rất nhiều.
Đối với sự giúp đỡ của Duẫn Hạo, Lập Trì cũng không cảm kích gì nhiều, chỉ cảm ơn một tiếng rồi thôi Chung quy nguyên do khiến đám người kia nhằm vào hắn là vì hắn vạch mặt Phương Ngọc, làm cô ta gây thù, mà kẻ đốc thúc hắn trở mặt với Phương Ngọc không phải Duẫn Hạo sao?
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lập Trì chuyên tâm vào học tập.
Năm ba đại học, vị giáo sư chủ nhiệm quý tài đề nghị hắn nộp hồ sơ xin học bổng đi du học.
“Đây là một cơ hội hiếm có, Lập Trì, em nên xem xét.”
“Em biết rồi, cảm ơn giáo sư.”
Lập Trì gật đầu với ông, trong lòng cũng muốn theo đuổi ước mơ của bản thân. Đúng thật đây là cơ hội tốt để hắn có thể tiếp xúc với nhiều kiến thức hơn, vì vậy, hắn đã gửi hồ sơ và thật sự được nhận.
Đi cùng với Lập Trì còn có một sinh viên năm nhất, mới năm nhất đã dành được suất học bổng này, có lẽ là một người rất tài giỏi, thành tích khủng. Lập Trì khá hiếu kỳ về cô gái đã từng đạt giải thưởng xuất sắc trong cuộc thi tìm kiếm họa sĩ tài năng của cấp tỉnh năm ngoái, không biết là người thế nào?
Ngày hắn chuẩn bị bay, Diệp Liên có đến tiễn hắn. Cô đi một mình, phía sau còn theo rất nhiều vệ sĩ. Chuyện trước kia khiến Duẫn Hạo để ý sự an toàn của cô, rất ít có người ở trên địa bàn của Hoắc gia dám động tay động chân, nhưng cẩn thận chưa bao giờ là thừa.
Diệp Liên bây giờ đã trưởng thành rất nhiều, ở lại Hoắc gia mấy năm đã đủ bồi dưỡng khí chất cao nhã trên người cô, không ít người ngoảnh đầu nhìn về phía này.
“Không nghĩ là cậu lại đi du học.” Diệp Liên khá tiếc nuối, dúi vào tay hắn một hộp quà. “Trước kia còn chưa kịp đưa cho cậu cái này.”
Lập Trì tò mò cầm lấy hộp quà của cô:
“Là gì vậy?”
“Khăn quàng cổ tự tay tớ đan.” Diệp Liên cười với hắn.
Trước kia lúc giả vờ làm bạn gái của Lập Trì cho bà hắn vui, cô đã muốn đan tặng hắn nhưng chưa có dịp đưa. Đối với cô, hắn mãi là người bạn thân duy nhất của cô ở nơi này, hắn đã đưa tay ra cho cô nắm lúc cô gặp khó khăn ở trường. Mấy năm rồi, quan hệ của họ vẫn tốt như trước.
Lập Trì thích Diệp Liên là thật, nhưng không đến mức yêu sâu đậm. Đó là lý do hắn từng lừa dối cô chỉ vì Phương Ngọc hứa cho hắn chỗ tốt, điều này khiến Lập Tì cảm thấy rất xấu hổ kể cả khi cô đã tha thứ cho hắn.
“Cảm ơn cậu, tôi sẽ giữ cẩn thận.”
Diệp Liên nhìn hắn đi về phía sân bay, đưa tay khẽ vẫy.
Đến tận lúc đặt chân xuống nước Mỹ, Lập Trì mới biết được người đi cùng mình là ai. Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc của cô ấy, hắn ngớ ra:
“Là cô?”
“Anh…?” Cô gái kia bật thốt: “Sao giống tên biến thái trèo tường vào nhà tôi vậy?”
“Cô nói ai biến thái?”
Khuôn mặt của Lập Trì nháy mắt tối đen, nhớ mấy năm trước khi nhà hắn bị cháy, bị rượt đuổi, hắn đã trèo tường vào nhà nào đó, đụng trúng một cô gái. Thật trùng hợp, cô gái đó hiện tại đang đứng trước mặt hắn, trở thành một trong hai du học sinh được nhận học bổng của khoa!
Cô gái kia hơi tránh né hắn, cầm lấy vali đi sang bên cạnh mấy bước như thể tránh tà. Rõ ràng lúc đó hắn chưa làm gì, nhưng đã để lại ấn tượng vô cùng xấu trong ký ức của cô.
Khôi hài hơn là, Lập Trì còn bị phân đến ở chung nhà với cô ta! Một nhà hai phòng, nhưng không thể phủ nhận bọn họ ở chung. Hắn gọi cho giáo sư phân bua, chỉ nhận được một câu:
“Cái này không thể trách thầy được, lúc đó thầy hỏi em có muốn tiết kiệm tiền nhà không, em nói có, còn đồng ý chia sẻ phòng với người đi cùng.”
“Nhưng…” Nhưng hắn không biết bạn cùng phòng là con gái, chỉ nghe tên thì còn tưởng là trai chứ!
“Em không xem thông tin của con bé à? Thầy nhớ có gửi cho em mà.”
Có gửi, chỉ là Lập Trì lười phải xem. Trong suy nghĩ của hắn, đối phương là nam thì thầy mới hỏi cái câu chia sẻ phòng kia, nhưng hắn sai rồi.
“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”
Tắt máy, Lập Trì đưa tay đỡ trán, bất lực trước hoàn cảnh của bản thân.
Lát sau, hắn mở cửa đi ra phòng khách, bắt gặp cô gái kia cũng đang có vẻ bực bội. Hai người nhìn nhau, sau đó hắn nghe cô ta nói:
“Hợp đồng nhà cũng đã ký rồi, tôi sẽ không chuyển đi đâu, anh đi đi!”
“Đi đâu?”
“Chuyển nhà sang nơi khác!”
“Tại sao tôi phải đi, đây là nhà giáo sư tìm cho cả hai.” Lập Trì không chịu thua.
“Nhưng tôi là con gái mà, sao lại để tôi ở chung với anh được?”
Trong suy nghĩ của cô, đối phương cũng là con gái nên giáo sư mới hỏi cô rằng “có muốn ở chung cho đỡ tốn tiền không”!
Lập Trì lãnh đạm nói:
“Nước sông không phạm nước giếng.”
Hắn nói xong bắt đầu đi nhìn quanh nhà xem xét đồ đạc, thiếu rất nhiều thứ, hắn phải ra siêu thị mua một đống lớn mới được. Dù sao cũng ở nơi này thêm vài năm nữa, không thể qua qua loa. Nhà rộng, đẹp, hơn nữa còn rẻ do là người quen của giáo sư cho thuê, vì vậy hắn sẽ không ngốc mà chuyển ra ngoài.
Thấy Lập Trì sửa soạn ra cửa, cô gái kia nói:
“Anh đi đâu vậy?”
“Ra siêu thị mua đồ.”
“Tôi đi cùng với.”
Con gái như cô càng cần nhiều thứ linh tinh hơn nữa.
“Không phải cô chê tôi là biến thái à?”
Lập Trì sau ba năm lên đại học đã nói nhiều hơn trước.
“Xin lỗi, lúc đó tôi lỡ lời.”
Vừa rồi cô nói chuyện với giáo sư mới biết người này không phải người xấu, tuy rằng không chịu nhường nhịn con gái chút nào nhưng vẫn còn chịu được.
“Tôi là Lâm Lâm, anh tên Lập Trì nhỉ?”
“Ừ.”
Lập Trì đáp qua loa, đứng lên rời đi, Lâm Lâm bĩu môi nhưng vẫn đuổi theo phía sau. Hai người bắt xe buýt đi đến siêu thị gần đó, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống ở chung sau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT