Vợ chồng Phương gia đi tù vì tội trốn thuế và dính líu đến vài vụ buôn hàng cấm, chỉ còn một cô con gái ở bên ngoài chật vật tránh né những kẻ đòi nợ. Cuộc sống mới của cô không hề dễ dàng, sau khi sảy thai, tay cô cũng gãy, khó lòng làm việc gì nặng nhọc, mà số tiền Hoắc gia cho cô đã sắp không còn nữa.

Phương Ngọc nhận dạy học cho đám trẻ con trong xóm để trang trải, tiền không nhiều, nhưng đủ để mua cơm. Trước kia chưa từng một lần phải chịu khổ, chịu nhục, nhưng hiện tại cô đã quá quen với tất cả những thứ này.



Hoắc gia.

Sau khi biết được Duẫn Hạo đã làm chuyện tốt gì với Diệp Liên bé bỏng ngây thơ, Tiêu Linh nhìn con trai bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó thì cảnh cáo:

“Mẹ nói cho con biết, phải thật cẩn thận không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không được ăn hiếp Diệp Liên. Nếu mẹ mà nghe con bé nói một câu nào không tốt về con thì con chuẩn bị bị tét mông đi!”

“Mẹ, con đã mười tám.” Duẫn Hạo cực kỳ buồn bực, ai mới là con ruột của mẹ? Bênh vực Diệp Liên thì cũng thôi, còn dọa tét mông anh, truyền ra chỉ sợ anh không dám ngẩng đầu nhìn ai nữa.

Tiêu Linh thẳng thừng cho Duẫn Hạo một đao:

“Con mười tám thì sao? Trong mắt mẹ vẫn chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sữa.”

“Con…”

Duẫn Hạo á khẩu không biết trả lời thế nào, mẹ đã nói thế anh chỉ đành thỏa hiệp:

“Con tất nhiên sẽ không để Diệp Liên chịu thiệt, sẽ không làm em ấy rụng một sợi tóc nào, con đảm bảo!”

“Được rồi, coi như con biết điều.”

Mẹ yêu dấu lúc này cuối cùng cũng tha cho anh, nhưng không ngờ được mẹ vừa đi thì đến cha gọi anh ra nói chuyện riêng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông, anh liền nghiêm túc hơn nhiều.

“Có chuyện ạ?”

“Chuyện quan trọng muốn nói với con.”

Hoắc Tư Thần chỉ ghế sofa đối diện, chờ con trai ngồi xuống mới nói tiếp:

“Nếu lỡ như Diệp Liên mang thai thì con sẽ làm gì?”

“Con sẽ không để em ấy mang thai quá sớm, cha, cái này có thể dùng biện pháp an toàn.”

“Cha đang nói nếu, lỡ như ngoài ý muốn…” Hoắc Tư Thần nhếch lông mày nhìn con trai.

“Vậy thì cưới.”

Hoắc Tư Thần hài lòng gật đầu:

“Phải có trách nhiệm như thế chứ. Nếu sinh con gái?”

“À?” Duẫn Hạo không hiểu sao cha lại hỏi cái này, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện trước kia của cha mẹ à? Hay cha anh thích cháu gái?

Duẫn Hạo trả lời thật lòng:

“Con muốn Diệp Liên sinh con gái, giống em ấy thì càng tốt, đáng yêu nhân đôi.”

Khi nói ra lời này, khuôn mặt của cha không được tự nhiên lắm, ông ho khẽ một tiếng rồi nói:

“Hiểu rồi, con ra ngoài đi.”

Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn cha rồi mới đi ra ngoài, anh nghĩ mãi không hiểu nổi cuộc đối thoại vừa rồi của mình và cha là như thế nào.

Chờ con trai đi rồi, trong phòng mới phát ra tiếng cười chiến thắng của Tiêu Linh:

“Ha ha, con trai em mà, em quá hiểu thằng bé!”

Hai vợ chồng nhìn nhau một lúc, Hoắc Tư Thần đọc được trong mắt vợ là sự tự hào vô bờ bến. Anh bình tĩnh gật đầu với cô:

“Em thắng. Anh cứ nghĩ thằng bé sẽ mong có con trai.”

Không biết trên đời này còn ai như họ không, cá cược xem con trai của mình sẽ thích sinh con trai hay con gái.

Tiêu Linh tin tưởng nhân phẩm của Duẫn Hạo, từ nhỏ cô đã quán triệt tư tưởng cho thằng bé, không để nó đi vào vết xe đổ của Tư Thần. Đối với Tư Thần, anh vẫn thích con trai hơn, bởi vì sẽ có người thừa kế cho Hoắc gia. Cô hiểu áp lực tinh thần mà chồng phải chịu nên việc anh mong mỏi có con trai là rất bình thường.

Sau khi bị cha mẹ hỏi một loạt câu hỏi kỳ quái, Duẫn Hạo đi tìm Diệp Liên để tâm sự một chút. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô xem phim giải trí, hỏi:

“Em thích con trai hay con gái?”

“Em thích cả hai.” Diệp Liên trả lời, mắt vẫn không rời màn hình.

“Ý em là sinh đôi?”

“Phụt, khụ khụ, không phải, ý em là trai hay gái đều được.”

Diệp Liên không dám tưởng tượng đến cảnh tượng cơ thể nhỏ bé của cô mang cái thai chứa hai đứa trẻ, nặng như thế, đến lúc đi đường chắc chắn sẽ cắm đầu về phía trước. Không được không được, cô còn quá trẻ để nghĩ về chuyện sinh con đẻ cái!

“Anh đừng hỏi linh tinh!”

“Anh chỉ tò mò một chút.” Thấy cô trừng mình, Duẫn Hạo vô tội đáp.

Anh đâu phải người đầu tiên khơi mào cái việc này, là hai vị phụ huynh của anh đó chứ. Nhưng anh không thể nói thẳng với Diệp Liên được, sẽ tạo áp lực rất lớn cho cô.

“Chờ thêm vài năm nữa, chúng ta…”

“Mười năm.” Diệp Liên giơ hai tay lên. “Ít nhất mười năm sau em mới sinh con, đáng sợ lắm, em không muốn sinh sớm đâu.”

Trông cô nghiêm túc và nói như chém đinh chặt sắt, Duẫn Hạo bật cười:

“Được, hẹn em mười năm.”

Chờ vài năm nữa, anh âm thầm chọc thủng bao là sẽ có em bé ngay. Có những lời hứa một khi đã nói ra thì anh sẽ thực hiện cho bằng được, nhưng cái lời hứa mười năm này không tính.

_______________________________

Qua tuần rồi mọi người đọc đừng quên like và vote cho Mộng nha. ( TAT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play