Diệp Liên nhìn chằm chằm cha mình, nước mắt đọng lại bên khóe mi bắt đầu tràn ra, rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng.
“Con biết chuyện này để làm gì? Dù con là con nuôi hay con ruột thì cha mẹ vẫn yêu thương con như trước mà!” Cha Diệp lo lắng nói.
“Nếu con không vô tình nghe thấy, có phải cả nhà sẽ giấu con mãi mãi?”
Diệp Liên chỉ biết khóc để giải tỏa nỗi lòng của mình, mười sáu năm rồi, cô đã ngu ngốc tin rằng mình là con ruột của cha Diệp, nhưng sự thật không phải thế. Cô chỉ là một đứa trẻ đáng thương được nhận nuôi khi vừa ra đời! Cô từng hỏi qua cha mình vô số lần, hỏi rằng mẹ cô đang ở đâu, ông chỉ nói bọn họ lâu rồi không liên lạc, làm cô ôm một tia hy vọng sẽ có ngày mẹ trở về nhìn cô. Vậy mà bây giờ ông ấy vừa cho cô biết mẹ cô đã mất vì khó sinh...
“Vậy ra đây là lý do mà con cảm thấy lạc lõng giữa chính căn nhà của mình.” Diệp Liên khóc nói, sau đó quay đầu chạy về phòng.
“Diệp Liên, con nghe cha nói đã…” Diệp Thiên muốn gọi con gái lại nhưng trả lời ông là một tiếng đóng cửa phòng cực vang.
Rầm.
Diệp Liên không muốn nghe giải thích, cô thấy buồn là vì mình không phải con ruột của ông ấy, ông ấy có nói gì đi nữa cũng đâu thay đổi được sự thật rằng cô là con nuôi?
Trước khi hai đứa em ra đời, cô vẫn ngây ngô chưa nhận ra, nhưng gần đây, khi cô đã bắt đầu hiểu chuyện hơn thì phát hiện cô là người duy nhất chưa từng được hàng xóm khen một câu “giống cha quá nhỉ”. Ánh mắt cha nhìn cô cũng chẳng dịu dàng như khi nhìn hai đứa em trai, ha ha, không ngờ được, cô chỉ là con nuôi cơ đấy!
Diệp Liên vùi đầu trong chăn khóc cả một đêm, hai đứa em trai gọi cô ra ăn cơm cô cũng không muốn nhúc nhích. Nghe giọng của bọn nhỏ xong thì càng khó chịu hơn, tại sao lại như vậy chứ? Mẹ cô mất rồi, cha cũng không rõ tung tích, cô chỉ là một đứa cô nhi được nhận nuôi mà thôi!
Rạng sáng, Diệp Liên tỉnh giấc. Cô bò xuống giường rồi để lại một phong thư trên bàn.
“Con không muốn ở lại căn nhà này nữa, con sẽ đi tìm gia đình thật sự của con. Cảm ơn công nuôi dưỡng của cha mẹ trong thời gian qua.”
Diệp Liên lén lút rời khỏi nhà, mang theo một cái ba lô đi lang thang trên đường lớn. Không biết đi về đâu, cô cứ đi như vậy như một con ngốc, cho đến khi đụng phải một người đàn ông cao lớn trên đường.
Ông ta quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cô bé, có phải con bỏ nhà ra đi không?”
Diệp Liên sợ xanh mặt, vội vàng ôm ba lô muốn bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị ông chú kia giữ chặt.
Kế tiếp, cô nghe được giọng nói của một kẻ khác:
“Trông cũng có vẻ giàu đấy.”
“Ngon, bắt nó đi, tống tiền rồi rời khỏi thành phố này.”
Diệp Liên hoảng sợ muốn vùng vẫy, chết tiệt, cô không nên ra ngoài vào nửa đêm, sao cô lại ngu ngốc như thế chứ?
Thiếu nữ bị lôi kéo thì ra sức cắn tay đám người kia và hét toáng lên, nhưng bây giờ là nửa đêm thì làm gì có ai cứu cô?
“Cứu tôi với!”
Diệp Liên hét to, cơ thể nhỏ bé bị người đàn ông ôm vác lên lưng, một người ở bên cạnh vội vàng bịt miệng cô lại. Cô tuyệt vọng giãy giụa, nhưng sức lực của cô so với họ như là chú kiến nhỏ đang cắn chân một con voi.
Trong lúc nguy cấp ấy, cô đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của một người. Một người anh trai không cùng huyết thống đã ở bên cạnh cô khi còn nhỏ, người luôn yêu thương và che chở cho cô, người đó mới thật sự là gia đình của cô. Nhưng sáu năm rồi không gặp, có lẽ anh ấy cũng đã quên mất việc có một đứa em như cô.
Vòng tay bằng chỉ thêu màu xanh trên cổ tay lướt qua mắt Diệp Liên, đó là vòng tay may mắn mà anh ấy để lại cho cô. Khi nhìn thấy vòng tay này, cô đột nhiên bật khóc, trong lòng chỉ muốn hét thật to:
“Duẫn Hạo, cứu em với!”
"Buông cô bé đó xuống."
Một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cả ba người, người đàn ông vừa xuất hiện như một tia sáng lóe lên trong thế giới tối tăm đáng sợ của Diệp Liên. Cô mừng rỡ nhìn ông ta, là ai cũng được, cứu cô với! Sau này cô sẽ không bao giờ ra ngoài một mình vào giữa đêm nữa.
Cái tên đang vác Diệp Liên quay đầu lại, thấy bên phía của đối phương chỉ có một người, hắn ta nói:
“Không thì sao? Mày định báo cảnh sát à?”
Người đàn ông kia từ trên xuống dưới đều vô cùng bình thường, khuôn mặt đại trà, mặc đồ ngủ và xỏ một đôi dép lê như đang ở trong nhà thì phải chạy vội ra ngoài.
Người đó rút từ trong túi quần ra một cây súng ngắn màu bạc, là khẩu M1911. Ông ta mở chốt, chĩa họng súng về phía hai người đàn ông, sau đó lại gọi điện thoại cho một người, bình tĩnh nói:
“Thiếu gia, có người động vào Liên Liên của cậu.”
“Liên Liên không phải đang ở nhà ngủ sao? Đã trễ thế này rồi.” Duẫn Hạo lười biếng ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ.
Mấy năm này anh rất bận, cho nên vẫn không có thời gian quan tâm đến Diệp Liên, cha cũng nói nếu anh không bò lên được chức phó tổng giám đốc của chi nhánh thì đừng mơ tưởng liên lạc cho em ấy. Vì vậy, anh chỉ có thể cho người ở bên cạnh quan sát và báo cáo lại cuộc sống của Diệp Liên cho anh.
Sáu năm rồi, chỉ được nhìn em ấy qua những tấm ảnh làm anh rất nhớ em ấy. Không nghĩ đến tin tức hôm nay nhận được lại là tin có người động vào Liên Liên. Anh nghĩ đến mấy ngày nữa là sẽ được bà nội đưa lên chức phó giám đốc, anh cười khẽ rồi nói:
“Mang em ấy về đây.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Người đàn ông gật đầu, tắt điện thoại đi.
______________
*Xin mọi người hãy đọc truyện chính chủ (miễn phí) tại app noveltoon/mangatoon để ủng hộ tác giả*.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT