Diệp Liên sờ sờ nơi ngực trái đang khó chịu của mình, cứ nghĩ là bản thân bị bệnh gì nên nó mới đau.

Lúc này, Lập Trì ở bên cạnh nhân cơ hội Hoắc Duẫn Hạo không có ở cạnh mà nói với cô:

“Chúng ta đi thuê xe đạp đi.”

“Ồ, cũng được.”

Người nào đó nhanh chóng bỏ qua cảm giác khác thường của cơ thể và đi theo Lập Trì, hai người ở cạnh nhau có vẻ hòa hợp. Trai xinh gái đẹp xuất hiện cùng một lúc sao có thể không khiến người khác chú ý, ngưỡng mộ được đây?

Ở tại chỗ đó, đám người của hội học sinh cũng đã được dịp chứng kiến cảnh tượng hội trưởng hội học sinh và một tên con trai cùng giành một người con gái. Tại sao họ lại khẳng định là vậy? Bởi vì vừa nãy Hoắc Duẫn Hạo một bên, Lập Trì một bên giữ chặt tay của Diệp Liên đó!

Bí thư nhiều chuyện nhất nhóm, không nhịn nổi mà bát quái:

“Hội trưởng hình như bại trận rồi.”

“Có phải đánh giặc đâu mà nói bại trận nghe ghê vậy?”

“Không ngờ được có ngày Duẫn Hạo bị từ chối đó. Cô gái kia thật là giỏi!”

Đám người này tò mò về chuyện của họ nhưng không dám theo đuôi, đành đoán mò đoán non, dùng tất cả chất xám của mình để suy luận ra mối quan hệ của Hoắc Duẫn Hạo và cô gái lạ mặt vừa rồi.

Buổi trưa hôm đó Diệp Liên đi cùng Lập Trì rất vui vẻ, mặc dù bọn họ không có nhiều tiền nhưng vẫn có thể đến tham quan các khu du lịch miễn phí và chụp ảnh. Lập Trì cầm điện thoại quay lại cảnh cô trèo lên mấy tảng đá ở đền Tanah Lot được bao quanh bởi biển xanh trong vắt, mùi thơm của thiếu nữ ở phía trước lướt ngang qua chóp mũi, nhẹ nhàng lưu vết trong lòng hắn.

Diệp Liên không biết mệt mà kéo hắn đi khắp nơi, đến tối trở lại bãi biển tập trung thì đã mệt đờ người.

“Không ổn rồi, tôi chóng mặt quá…” Cô ngồi bệt trên bãi biển, chán nản thở ra một hơi. “Lát nữa làm sao chơi trò chơi tập thể được đây?”

“Không chơi cũng được, uống đi này.”

Lập Trì đưa cho cô một chai nước vừa lấy được từ tay của giáo viên phụ trách.

Diệp Liên nói cảm ơn rồi vừa uống nước vừa nhìn quanh, bọn họ đã trở lại được một lúc rồi, thời gian tập hợp cũng đến, sao anh Duẫn Hạo vẫn chưa về nhỉ? Trong lúc cô đưa mắt nhìn quanh thì đột nhiên phát hiện người mình đang tìm xuất hiện ở phía xa, bên cạnh là Phương Ngọc vui vẻ ôm cánh tay của anh.

Bốn người tụ lại cùng nhau lần nữa, không khí giữa họ còn gượng gạo và kỳ cục hơn buổi trưa, không ai nói lời nào mà chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ riêng.

Mãi cho đến khi giáo viên tổng phụ trách cầm loa bảo mọi người xếp hàng chơi trò chơi thì họ mới nhúc nhích, chậm rãi đi xếp hàng.

Hoắc Duẫn Hạo đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của Diệp Liên, bình thường anh sẽ trò chuyện với cô, hỏi cô xem đi chơi thế nào rồi, có mệt không, có vui không, nhưng lần này anh chỉ nhìn một cái liền im lặng.

Bởi vì động tác này của anh mà Diệp Liên thấy hơi hụt hẫng, lời muốn nói đều phải nuốt vào trong bụng.

“Bây giờ thầy sẽ hướng dẫn cho cuộc thi hai người ba chân của chúng ta, mỗi đội cử ra bốn người tham gia phần thi chạy hai trăm mét này, mỗi cặp sẽ chạy một trăm mét, có vấn đề gì không hiểu không?”

“Không ạ.” Mọi người đồng thanh.

“Vậy giờ chúng ta sẽ bắt đầu vòng đầu tiên gồm năm đội, các em cử đội trưởng lên bốc thăm nào.” Thầy cầm loa nói oang oang vang vọng cả bãi biển.

Chiều muộn, ánh hoàng hôn đổ một màu đỏ sẫm lên bãi biển, khiến màu lam trong xanh của nước bị nhuộm thành màu sắc sặc sỡ xinh đẹp. Một đám học sinh đứng bên bãi biển hô hào tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.

Không cần phải nói, nhóm của Diệp Liên chỉ có bốn người, và buổi trưa họ đã chia cặp sẵn rồi nên giờ phút này không cần phải chia nữa.

Hoắc Duẫn Hạo nói với ba người:

“Tôi và Phương Ngọc sẽ chạy trước, hai người chạy ở nửa sau.”

“Ừm.” Lập Trì không thích nói nhiều lắm, ngoại trừ lúc ở cùng Diệp Liên thì hầu hết thời gian hắn đều rất trầm lặng.

Hai cô gái không có ý kiến gì, Hoắc Duẫn Hạo gật đầu:

“Được rồi. Tôi đi bốc thăm.”

Anh đứng lên, dứt khoát xoay người đi về phía giáo viên phụ trách mảng bốc thăm. Từ lúc giữa trưa đến giờ anh vẫn còn bực mình vì chuyện Diệp Liên không chọn anh, lúc ở trên máy bay cũng vậy. Một lần anh có thể chịu được, nhưng liên tục như vậy, anh cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương rất nặng. Hoặc là nói, anh đang điên lên vì ghen tỵ với tên Lập Trì kia.

Đố kỵ là một trong bảy mối tội đầu của con người, là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh… Hoắc Duẫn Hạo cũng không biết rằng khi anh dần đánh mất bản thân và phạm vào tội này, tương lai anh sẽ rất khó quay đầu lại.

Nhóm của bốn người thi đầu tiên, với thể lực xuất sắc của Hoắc Duẫn Hạo và sự hiểu ý của Phương Ngọc dành cho anh, tín hiệu bắt đầu vừa nổ ra thì họ đã xuất phát và bỏ xa những người khác.

Ở cuối con đường, Lập Trì ôm vai Diệp Liên và chờ đợi đồng đội của mình.

Trên bãi biển đầy cát mịn, giữa chốn đông người vô cùng ồn ào ấy, trong mắt Hoắc Duẫn Hạo gần như chỉ còn mỗi hình dáng của Lập Trì và em gái anh. Hình bóng họ ôm lấy nhau, bàn tay bé nhỏ của em ấy nắm chặt một bên eo hắn ta biến thành con dao sắc bén găm vào tim anh.

Anh hối hận vì trước đó luôn xem em ấy như em gái, hối hận vì sao không nói cho em ấy biết rằng mối quan hệ của họ khác xa tình thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play