Đúng như suy nghĩ của Phương Ngọc, sâu trong tiềm thức của Diệp Liên luôn xem Hoắc Duẫn Hạo là anh trai, cho dù anh có đối xử tốt với cô thế nào thì tất cả đều sẽ được quy về tình cảm anh em bình thường.
Diệp Liên ở lại khách sạn ăn tối cùng Lập Trì, sau đó phát hiện đến tận nửa đêm Hoắc Duẫn Hạo mới trở về. Anh không nói không rằng đi về phía giường bên trái, Lập Trì đã nằm sẵn ở một góc giường. Mặc dù hai người cao to như vậy nhưng khi lên giường nằm cùng nhau thì vẫn thừa ra một khoảng rộng, giường king size có khác.
Thấy anh trở về với sắc mặt tràn ngập tâm sự, Diệp Liên định nói chuyện với anh một chút. Bởi vì người bị thương rõ ràng nhất là Lập Trì nên cô quên mất phải hỏi thăm đến cảm giác của anh, bây giờ nghĩ lại vẫn luôn tự trách.
Cô xuống giường rót nước uống rồi mon men lại gần bên cạnh giường của Hoắc Duẫn Hạo, nhưng thấy anh nhắm mắt như sắp ngủ thì dừng chân. Để sang mai rồi nói vậy, chắc hẳn anh ấy đã rất mệt.
Diệp Liên bò về giường của mình, vừa mới nằm xuống thì bên cạnh vang lên âm thanh sột soạt, Phương Ngọc lăn qua chỗ cô, nhỏ giọng thì thầm:
“Diệp Liên, tâm sự không?”
“Tâm sự cái gì?” Diệp Liên hạ thấp giọng và đáp.
“Nói chuyện quan trọng, cậu đã từng thích ai chưa?”
“Chưa, sao lại hỏi chuyện này…”
Thấy Diệp Liên ngáo ngơ, Phương Ngọc cười nói:
“Con gái lớn không phải đều sẽ thích thầm ai đó à? Cậu thấy Lập Trì thế nào?”
“Là một chàng trai tốt.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừm, học cũng giỏi.” Diệp Liên thành thật đáp.
Câu trả lời của cô khiến Phương Ngọc thật muốn bỏ cuộc, cô nàng này căn bản không biết cảm giác thích một người là thế nào, nhưng vì tương lai của bản thân, vẫn phải giả vờ khuyên:
“Tôi thấy cậu và Lập Trì có vẻ hợp nhau lắm.”
“À…” Diệp Liên không có hứng thú với chuyện mà người bên cạnh nói lắm. “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
“...”
Phương Ngọc dụ dỗ bất thành cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, đè cục tức xuống. Đều là con gái với nhau mà sao suy nghĩ của hai người lại đối nghịch như vậy nhỉ? Nghĩ muốn bổ đôi đầu của Diệp Liên ra xem cấu tạo bên trong thế nào…
Bốn người trong một căn phòng rộng nhưng có đến ba người thấy ngột ngạt vì có nỗi niềm riêng. Diệp Liên thì ngủ say như chết, hoàn toàn không biết bởi vì cô mà đám người kia ngủ không ngon.
Ngày đầu tiên đến Bali có quá nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, tinh thần căng thẳng được thả lỏng khi nằm trên chiếc giường mềm mại. Tối đó Diệp Liên đã mơ, nằm mơ thấy mình hôn một người con trai giữa làn nước mát, hình ảnh hết sức lãng mạn. Sẽ rất tuyệt vời nếu cô không nhìn thấy khuôn mặt của người đó, không phải Hoắc Duẫn Hạo, mà là Lập Trì!
Aaa! Diệp Liên giật mình tỉnh giấc, suýt chút nữa bị chính bản thân dọa cho ngã xuống. Tay chân cô lạnh băng, tim đập thình thịch như vừa chạy marathon về. Rõ ràng người cô đã hôn là anh Duẫn Hạo mà? Sao buổi tối đi ngủ lại mơ thấy Lập Trì? Hơn nữa còn là cảnh hôn… Có lẽ trước khi đi ngủ Phương Ngọc cứ nhắc đến Lập Trì nên mới khiến cô mơ như vậy.
Vì giấc mơ này, ngày hôm sau mọi người tụ họp chơi trò chơi mà Diệp Liên không thể tập trung nổi. Cô nhìn thấy Hoắc Duẫn Hạo sẽ nhớ đến nụ hôn khi anh vớt cô từ dưới nước lên, còn nhìn Lập Trì thì hình ảnh trong mơ hiện ra. Mẹ ơi, ai đó cứu cô với…
Giáo viên phụ trách nhóm thấy Diệp Liên cứ loay hoay vỗ đầu rồi lại vuốt trán thì quan tâm hỏi:
“Em không khỏe à? Hay là vào nghỉ đi.”
“Không, em không sao ạ.”
“Được rồi, nếu không ổn nhớ báo lại cho thầy trước.”
“Vâng.”
Thầy đi rồi, Diệp Liên mới thở phào một hơi.
Bốn người tụ lại cùng nhau, bàn về trò chơi ngày hôm nay. Hoắc Duẫn Hạo không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng người luôn chú ý anh là Phương Ngọc cảm thấy tâm trạng anh đang không tốt, muốn mở miệng an ủi lại sợ làm phiền đến anh nên đành thôi.
Ngày thứ hai ở đảo Bali cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tụ tập đi tham quan sau đó buổi tối về gần bãi biển đốt lửa chơi trò chơi.
Diệp Liên đã muốn đi cổng trời từ lâu, vừa nghe giáo viên phụ trách giải thích lịch trình thì vui vẻ giơ ngón cái lên. Để tránh tình trạng gặp kẻ xấu như hôm qua, thầy phụ trách sẽ đi theo bọn họ ở phía xa. Ông suýt chút nữa bị trách phạt nặng vì để những cô chiêu cậu ấm này bị thương đó…
Lập Trì đưa ra ý kiến:
“Chúng ta có thể thuê xe đạp hoặc xe máy đi ngắm cảnh.”
“Hai người một chiếc?” Phương Ngọc mở to mắt ra, chớp chớp mấy cái.
Trả lời cho câu hỏi của cô là một cái gật đầu từ Lập Trì, sau đó gần như cùng một lúc, Hoắc Duẫn Hạo và Lập Trì đưa tay ra túm lấy một bên cổ tay của Diệp Liên.
“Ừm… Tôi nghĩ là tôi sẽ đi cùng Phương Ngọc.” Diệp Liên vô cùng khó xử, cô bắt đầu thấy có gì đó kỳ quái giữa hai người này. Hoắc Duẫn Hạo muốn đi với cô còn hiểu được, vì dù sao họ cũng thân thiết như người nhà, nhưng mà cái tên bạn cùng bàn của cô dở chứng gì vậy?
Phương Ngọc thấy tình cảnh này cũng tức đỏ mắt, cô sớm biết Hoắc Duẫn Hạo không xem Diệp Liên như em gái bình thường, nhưng qua lần đi chơi ở đảo Bali này thì có thể chắc chắn rồi. Cô liếc về phía Diệp Liên và dùng khẩu hình miệng nói:
“Cậu đi với Lập Trì đi, tôi muốn…”
Nói đến đây, tay lén lút chỉ về phía mình rồi chỉ chỉ Hoắc Duẫn Hạo.
Diệp Liên hiếm khi thông minh được một lần, ồ lên rồi nói với Hoắc Duẫn Hạo:
“Anh đi với Phương Ngọc nha, hai người dù sao cũng quen thân mà, em muốn đi cùng Lập Trì.”
Ngay khi cô nói ra lời này, không khí dường như bị đông lại, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hoắc Duẫn Hạo siết chặt cổ tay cô, dùng sức lớn đến nỗi cô thấy hơi đau. Anh nói:
“Em thích Lập Trì như vậy?”
“Em…”
“Được rồi, tùy em.”
Hoắc Duẫn Hạo buông tay Diệp Liên ra sau đó xoay người rời đi, trong mắt anh là sự bình tĩnh đáng sợ. Không hiểu sao nhìn bóng lưng của anh, cô lại thấy có hơi áy náy, và thậm chí có hơi khó thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT