Lâm Gia Thố bế Thiệu Càn Càn một mạch, thả cô xuống vị trí ghế phụ. Anh khởi động xe, không nói một lời lái xe về phía trước. Thiệu Càn Càn cuộn tròn tại chỗ, chậm rãi mở mắt nhìn anh.
Đường cái vào rạng sáng trống trải tĩnh lặng, những ngọn đèn đường vàng rực cùng với ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời soi sáng lẫn nhau, càng làm lộ rõ vẻ hiu quạnh của thành phố.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Xe lao nhanh về trước, sau đó, lái xe vào gara.
Tắt máy, Lâm Gia Thố ra khỏi xe, vòng tới bên chỗ của cô, dứt khoát ôm cô từ trong ra.
Thiệu Càn Càn hơi giãy giụa: "Để em tự đi."
Lâm Gia Thố như thể không nghe thấy, anh ấn thang máy, cứ thế mà ôm cô vào trong. Thang máy nhanh chóng đi lên, cuối cùng ngừng lại ở tầng anh ở, Lâm Gia Thố đi ra thang máy, dừng bước.
"Em uống rượu?"
Thiệu Càn Càn ừ khẽ.
"Cùng với anh ta?"
Nói chính xác thì, chỉ có một mình cô thôi, nhưng Thiệu Càn Càn vẫn cứ gật gật đầu.
Sắc mặt Lâm Gia Thố biến đổi, mặt trầm hẳn đi đến cửa, anh đẩy cửa đi vào, thả Thiệu Càn Càn xuống. Thiệu Càn Càn vừa định đi đến phía trước, anh lại đột ngột túm cô trở về ấn lại trên cửa.
Lâm Gia Thố đè ép cô, áp suất quanh người thấp đến đáng sợ: "Vì sao gạt anh."
"Cái gì?"
"Em nói em ở nhà, vì sao...... Vì sao cuối cùng lại ở cùng anh ta." Khi Lâm Gia Thố hỏi ra những lời này bàn tay đang đè lên vai cô khẽ run rẩy, anh nguyện ý tin tưởng cô, nhưng cùng lúc đó, anh cũng sợ cô nói ra điều gì đó anh không muốn nghe.
"Em có chuyện nói với cậu ta."
"Nói chuyện gì? Nói đến nỗi tắt máy không nghe điện thoại, nói đến nỗi phải uống rượu với nhau, còn nói đến nỗi cùng nhau đến quán net?" Lâm Gia Thố chống trán cô, rũ mắt rõ ràng là một đôi đồng tử kinh hoảng.
Thiệu Càn Càn ngây ngẩn, thoáng đẩy anh ra: "Lâm Gia Thố anh có ý gì?"
Một đêm tìm kiếm khiến nội tâm Lâm Gia Thố tràn đầy hoảng loạn, anh làm thế nào cũng không tìm thấy cô, cũng không liên lạc được với Diệp Đĩnh người ở bên cạnh cô.
Anh sốt ruột, bực bội, cho nên lời nói cuối cùng vọt ra cũng chưa thông qua đại não, "Anh nói chính là ý đó!"
"Chỉ là tâm trạng em không tốt!"
"Tâm trạng em không tốt tại sao không nói với anh, tại sao lại muốn ở cùng với anh ta, tại sao vậy, hay là ở cùng với hắn chơi game càng vui hơn phải không!"
Đau đầu, huyệt thái dương của Thiệu Càn Càn nhảy lên một hồi: "Gặp cậu ta chỉ đơn giản là ngoài ý muốn!"
"Thế vì sao không liên lạc với anh? Thiệu Càn Càn em không thể như vậy."
Thiệu Càn Càn liếc qua đỉnh đầu, chợt có loại cảm giác cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi: "Em nói, suy nghĩ kỹ rồi lại liên lạc với anh."
"Suy nghĩ kỹ rồi lại liên lạc...... Là theo chân bọn họ ký hợp đồng sau đấy mới báo kết quả cho anh đúng không?" Lâm Gia Thố nắm cằm cô, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Kế đến anh mở miệng gọi tên cô, thanh âm thật nhẹ, như mang theo tính trẻ con ngang bướng cùng đau đớn không tên, anh hỏi cô, "Em đến DSG, là bởi vì Diệp Đĩnh sao?"
Thiệu Càn Càn bỗng chốc đờ đẫn, không thể tưởng tượng nói: "Anh suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?"
"Vậy nếu không thì tại sao? Rõ ràng em đã đồng ý với anh là đến LK, vì sao lại bất ngờ đổi ý?"
Thiệu Càn Càn: "Em với Diệp Đĩnh quen biết nhau còn chưa đến một tháng, có vậy mà em đã có thể vì cậu ta đến DSG? Thế anh và Thời Khê còn quen biết nhau mười mấy năm đấy!"
Lâm Gia Thố nghiêng đầu, đôi mắt hơi mê mang: "Liên quan gì đến cậu ấy."
"Sao lại không liên quan đến cô ta, người ta cũng thích anh mười mấy năm rồi, anh thế mà không biết một tí gì cả, Lâm Gia Thố anh là heo sao!" Thiệu Càn Càn bất chấp rống lên.
Thôi, nói thì nói đi, sớm hay muộn gì anh cũng phải biết không phải sao.
Lâm Gia Thố cứng đờ: "Cậu ấy? Sao có thể."
Thiệu Càn Càn đẩy anh ra: "Cho nên em không thích đi thì làm sao, em cũng chả muốn đứng giữa nhìn mấy người hiểu nhau như thế nào quen biết nhau như thế nào, em cũng không muốn người thích anh lắc lư ở bên cạnh anh mỗi ngày đâu!"
Nói xong, Thiệu Càn Càn hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, xoay người liền muốn mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Gia Thố thoáng đè lại chốt cửa, "Đi đâu."
"Em phải đi về ngủ."
"Không được, em đừng đi," Lâm Gia Thố một tay vòng qua eo cô, giọng nói cũng thấp xuống, "Anh tìm em cả một buổi tối, em đừng đi."
Giọng nói cầu xin của anh khiến cô mềm lòng đến nỗi muốn rơi nước mắt, thật ra, cô biết chuyện này không liên quan gì đến anh.
Cô đau khổ, lại không liên quan gì đến việc có người thích anh. Khoảnh khắc ở bên cạnh anh cô đã biết rằng có vô số người thích anh, nhưng những người đó đều là mây gió thoáng qua, ngay cả Lôi Nhân Nhân cô cũng không thật sự để vào mắt.
Nhưng Thời Khê thì khác, Thời Khê, là người có thân phận mà gia đình anh cần.
Cho nên, cô đúng thật hơi sợ hãi.
Lâm Gia Thố xoay cô về phía mình, giây phút anh cúi người nhìn cô thì mới phát hiện hốc mắt cô đỏ bừng, lúc ấy, cả trái tim anh đều đau xót. Anh hoảng hốt lo sợ ôm lấy gò má cô: "Càn Càn em khóc sao? Thời Khê...... Anh thật sự không có gì với Thời Khê, anh cũng không biết cậu ấy—— tóm lại, anh chẳng có một chút tình cảm gì với cậu ta cả?" . Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRÙMtruy ện. or g ]
Thiệu Càn Càn hít hít cái mũi, lắc đầu.
Lâm Gia Thố: "Thế là tại vừa rồi anh la em sao, anh không cố ý, anh chỉ thật sự lo lắng, anh sợ em thích Diệp Đĩnh rồi, anh biết em sẽ không, em, em sẽ không, đúng không."
Thiệu Càn Càn cảm giác mũi chua xót, ngực cũng hít thở không thông. Dáng vẻ anh nôn nóng khiến cô khó chịu, mà lời ba anh nói càng khiến cô khó chịu hơn, Thiệu Càn Càn không dám khóc, không dám nói lời nào, cô sợ một khi mở miệng, sẽ lập tức nói ra những thứ khiến cho mình khó chịu.
Lâm Gia Thố, bọn họ nói, em không xứng với anh.
Nhưng em yêu anh mà, chuyện đó còn chưa đủ sao.
Đôi mắt Thiệu Càn Càn đỏ bừng, bất thình lình nhón mũi chân hôn lên môi anh. Cô nảy sinh ác độc đến gặm cắn anh, trằn trọc cọ xát, phảng phất như muốn gặm sạch sẽ tất cả mềm mại của anh.
Cô thừa nhận, cô hơi giận chó đánh mèo anh, nhưng cô càng thừa nhận, cô luyến tiếc anh, cô luyến tiếc cứ vậy mà đẩy anh đi, luyến tiếc bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà đẩy anh đi.
Ban đầu là Lâm Gia Thố đứng hình tại chỗ, bởi vì Thiệu Càn Càn chưa bao giờ chủ động mãnh liệt nhào lên như thế, mà đợi khi phản ứng kịp, anh liền đảo khách thành chủ, một tay bế cô lên đặt ở trên cửa, anh ngửa đầu, ra sức hút lấy môi lưỡi cô.
Có lẽ không gì có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh hơn sự thân mật vào thời khắc này nhỉ......
Cô leo lên người anh, hai chân kẹp chặt ở hai bên hông anh, cô duỗi tay bưng đầu anh lên, vươn đầu lưỡi ra triền miên với anh. Phiền muộn cả đêm dường như vào giờ phút này đã tìm được nơi phát tiết, giọng nói của anh, hô hấp của anh, thân thể và trái tim của anh, tất cả những dịu dàng và thô bạo, những thứ đó, đều là của cô.
Từng người từng người đều không hiểu và nghi ngờ.
Đây có lẽ là lần kịch liệt nhất trong mấy lần trước, bọn họ trông như hai con người rất cần sự cứu rỗi của đối phương, gặm cắn lẫn nhau, cấu xé lẫn nhau...... Từ cửa huyền quan cho đến sô pha trong phòng khách, cuối cùng lại đến chiếc giường họ đã từng ôm nhau ngủ, quần áo rơi xuống từng chiếc một, không hề ngăn nắp vung vãi ra thảm.
Trong phòng vắng lặng, tiếng hít thở dồn dập ban đầu cũng đã biến thành tiếng rên rỉ mờ ám, âm thanh liên tục, thỉnh thoảng còn kéo theo một loại tiếng khóc như mèo kêu.
Thiệu Càn Càn còn không biết khi nào mới kết thúc, cô chỉ biết anh cứ một lần rồi một lần giống như một người ăn không đủ no vậy, muốn lăn lộn cô đến chết. Nhưng lần này cô không oán giận, thậm chí, cô còn dùng sức đáp lại anh, cũng muốn cho anh sự thỏa mãn nhất vào lúc hoan ái.
Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại xong, cô chôn ở trong lòng ngực anh, dùng lòng bàn tay vuốt từng cái một đám râu mới mọc ra dưới cằm anh.
Lâm Gia Thố nhắm hai mắt, duỗi tay ôm lấy tay cô, "Thiệu Càn Càn, anh xin lỗi em, có chuyện gì...... Sau này chúng ta đều nói với nhau được không."
Thiệu Càn Càn không đáp ứng, chỉ nói: "Được thôi."
Lâm Gia Thố ánh mắt khẽ nhúc nhích, sau đó theo cô, tự mình duỗi tay sờ sờ: "Sáng hôm qua mới mọc chưa có cạo."
Thiệu Càn Càn: "Lôi thôi."
"Còn lôi thôi nữa à......" Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ nói, "Em không thích có râu?"
Thiệu Càn Càn không hé răng, vì thế Lâm Gia Thố liền nói: "Thế đợi lúc nữa tỉnh ngủ thì anh cạo ngay."
Lâm Gia Thố thoáng khựng lại, anh rũ mắt nhìn người gối lên vai anh, mơ hồ biết cô có rất nhiều lời muốn nói, thật sự, anh cũng có vô vàn chuyện muốn hỏi, như chuyện của Thời Khê, như chuyện của DSG, như chuyện của Diệp Đĩnh.
Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh vẫn đau lòng, "Ừ, chúng ta tỉnh ngủ rồi nói, nếu anh tỉnh, em đều nói tất cả cho anh, được không."
Thiệu Càn Càn gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Một đêm điên cuồng, kết quả hai người đều đã ngủ say.
Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, Lâm Gia Thố đã không còn ở cạnh cô, Thiệu Càn Càn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
"Tỉnh rồi? Đi rửa mặt đánh răng, anh gọi bữa sáng cho em, đợi tí nữa đến ngay."
Lâm Gia Thố mặc quần áo ở nhà, bưng một ly nước đi ra từ phòng bếp, Thiệu Càn Càn gật gật đầu, xoay người trở về phòng tắm rửa mặt.
Đợi đến khi cô sửa sang xong mọi thứ thì lúc bước ra bữa sáng đã được mang đến, Thiệu Càn Càn ngồi ở bên bàn ăn, cầm nĩa xiên một miếng lạp xưởng.
"Lâm......"
Reng ——
Thiệu Càn Càn vừa định mở miệng nói, điện thoại của Lâm Gia Thố đã vang lên, Thiệu Càn Càn buông mắt, "Anh nghe điện thoại trước đi."
Lâm Gia Thố: "Được."
"Alo, ba."
Thiệu Càn Càn cứng lại, ngước mắt nhìn anh.
Lâm Gia Thố cũng không phát hiện cô khác thường, chỉ là hơi không kiên nhẫn nói: "Nghi thức khai mạc bên chú Dương sao? Tối nay...... Con biết con sẽ đi, bạn nữ cái gì? Thời Khê? Con cần Thời Khê làm gì, con đi một mình mang quà cho có hình thức sang là được. Thôi được, con còn có việc, về rồi nói......"
Vài phút sau, Lâm Gia Thố cúp điện thoại.
Thiệu Càn Càn nhai mấy miếng bánh mì, rõ ràng là do đầu bếp cao cấp làm bữa sáng, nhưng cô lại không nếm ra được vị gì.
"Lâm Gia Thố, em muốn đến DSG, em thay đổi ý định."
"Là vì Thời Khê sao?" Lâm Gia Thố nhíu mày, "Thật ra cậu ấy là quản lý cũng không thể lúc nào cũng chạm mặt. Hoặc là, em không thích anh và cậu ấy đến gần, vậy anh hoàn toàn có thể không tiếp xúc, thật ra anh cũng không thân với cậu ấy vậy đâu, thật đấy."
Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Nếu LK là của cậu ấy, thì em làm sao có khả năng không chạm mặt cậu ấy cho được, Lâm Gia Thố, anh muốn em ở lại LK, chỉ là vì muốn cho chúng ta có thể ở bên nhau, có thể mỗi ngày đều gặp nhau đúng không."
"Đương nhiên!"
"Vậy chuyện đó sẽ tiếp tục bao lâu, có lẽ, một ngày nào đó em sẽ rời khỏi anh."
Lâm Gia Thố hơi hơi cứng lại, "Anh sẽ không để em rời khỏi anh."
Thiệu Càn Càn ngước mắt: "Nhưng bây giờ em mới biết được, anh với em có thể ở bên nhau hay không thì không chỉ có hai người nói là được. Em rất muốn mặc kệ mọi thứ, cũng rất muốn làm bộ như chưa từng nghe chưa từng thấy gì cả, không thể được nhỉ...... Em cũng có lòng tự trọng, em cũng muốn chứng minh bản thân, không nhờ vào bất kỳ kẻ nào cũng có thể thật xuất sắc."
Lâm Gia Thố ngây ngẩn chốc lát, đột nhiên đứng dậy: "Ai nói gì với em? Người nhà anh? Thời Khê? Ai nói bậy nói bạ trước mặt em?"
"Mặc kệ là ai, tóm lại, bọn họ nói đúng là sự thật là được rồi." Thiệu Càn Càn thở hắt ra, "Lâm Gia Thố, sau này em chắc chắn phải đến DSG, nếu chúng ta...... Có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, nếu không thể ở bên nhau, vậy quên đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT