Quên đi, là có ý gì.

Trước giờ Lâm Gia Thố đều chưa từng nghĩ rằng, giữa anh và cô còn có hai chữ quên đi đó.

Lúc cô nói ra, dường như cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại nhịp tim đập từ tốn của anh, từng nhịp, từng nhịp, đập nặng nề lại rõ ràng. Mà sau khi kịp phản ứng, cảm giác đau đớn cuối cùng mới dày đặt tản ra dọc theo dòng máu.

Người Lâm Gia Thố hơi tựa, một tay níu lấy cánh tay của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiệu Càn Càn, em dám lặp lại lần nữa?"

Thiệu Càn Càn rũ mắt nhìn mu bàn tay nảy lên gân xanh của anh, khẽ khàng nói: "Lâm Gia Thố, thật ra em cũng thấy nói những chuyện này rất vô nghĩa, nhưng mà mong muốn của người nhà anh thì không thể nào mặc kệ đúng không, nếu như đã biết không có tương lai, thế thì sao không chia tay sớm một chút ——"

"Chia tay cái rắm! Ai nói mẹ nó không có tương lai?" Lâm Gia Thố vô cùng tức giận, đã sớm mặc kệ hình tượng tu dưỡng gì đó.

Anh đỏ mắt nhìn cô, gằn từng chữ một nói: "Tương lai của anh, chỉ cần mình anh muốn là được."

Dứt lời, Lâm Gia Thố buông lỏng tay. Anh chợt lấy áo khoác đặt ở bên cạnh lên, xông thẳng ra ngoài cửa, anh cũng muốn trở về nhìn thử, là ai kích động ở sau lưng anh.

Thiệu Càn Càn ngay khoảnh khắc anh bước ra cửa ấy thì gọi anh lại: "Lâm Gia Thố, cho dù thế nào, ngày mai em vẫn sẽ ký hợp đồng với DSG."

"Em chờ anh......"

"Anh không cần phải tranh cãi gì với người nhà hết," Thiệu Càn Càn nói, "Bây giờ bọn họ thực sự không muốn chia cắt anh và em, hơn nữa...... Họ nói không sai, anh còn trẻ, mà tương lai anh sẽ gồng gánh rất nhiều, có lẽ, có một ngày trong tương lai anh sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ càng cần một người giống như Thời Khê ——"

"Cho dù anh có mệt đi chăng nữa cũng không cần trợ giúp như thế," Lâm Gia Thố quay đầu lại, "Sau này nếu phải mất đi em anh mới có thể tiếp tục, thì cái giá đó cũng đắt quá.Thiệu Càn Càn, anh không chịu nổi."

**

Khi Lâm Gia Thố trở lại Lâm gia thì đúng lúc cả gia đình đều ở đấy, lại còn có cả Thời Khê cùng với cha mẹ cô ta.

Hôm nay gia đình Thời Khê ở nhà anh cũng không có gì lạ, buổi tối là lễ khai trường thương hiệu của Dương thị, cho nên trước khi buổi lễ bắt đầu, Thời Khê cũng tiện thể đến đây làm khách.

Hai nhà qua lại cực kỳ thường xuyên, trước kia cũng là thế, vì thế Lâm Gia Thố vẫn mãi không để bụng.

Nhưng lần này, anh lại suy nghĩ rất nhiều.

"Gia Thố về rồi," Bà nội Hà Văn Hoa vẫy vẫy tay với anh, "Sao giờ con mới về, đợi lát nữa còn phải xuất phát đấy, Thời Khê cũng chờ con ở đây lâu lắm rồi."

Lâm Gia Thố gật gật đầu, như lơ đãng nói: "Bởi vì bên chỗ bạn gái con có chút chuyện, vướng bận."

Khung cảnh tức khắc tĩnh lặng.

Cha mẹ Thời Khê trố mắt nhìn nhau, Lâm Duyệt cau mày nhìn anh một cái, mà Lâm Thu Trì bên cạnh kiểu chuyện không liên quan đến mình nhếch môi cười cười.

Hà Văn Hoa cũng giật mình: "Bạn gái? Con......"

Lâm Gia Thố: "Dạ đúng bà nội, lúc trước là vì nội bệnh nên con vẫn chưa nói, nhưng mà không sao cả, đợi thêm một khoảng thời gian nữa con sẽ dẫn cô ấy đến gặp nội, cô ấy rất đáng yêu, chắc chắn nội sẽ thích."

Hà Văn Hoa nhất thời không nói chuyện, chỉ là hơi xấu hổ nhìn sang người bạn già cùng với đứa con lớn của bà ấy.

Lâm Duyệt trầm giọng nói: "Gia Thố, sắp tới giờ rồi, con lên thay quần áo trước đi."

Lâm Gia Thố thoáng dựa về phía sau, nhìn thoáng qua đồng hồ: "Không phải vẫn chưa đến sao, à đúng rồi ba, trước đây không phải ba đã hỏi bạn gái con là ai sao, con tưởng chắc là ba rất thắc mắc chứ, nếu hôm nay mọi người đều ở đây, có muốn con phổ cập một chút không?"

Lâm Duyệt cố sức đặt cái ly trong tay xuống, "Lâm Gia Thố!"

Lâm Gia Thố hơi hơi nhướng mày: "Sao vậy ạ? Ba không muốn biết? Hay là nói, ba đã đi gặp rồi?"

Lâm Duyệt híp híp mắt.

Lâm Gia Thố cười lạnh một tiếng: "Ba, ba gặp bạn gái con sao lại không nói với con một tiếng chứ, nếu như dọa cô ấy chạy rồi, thì lấy cái gì đền cho con?"

Lâm Duyệt biến sắc: "Con câm mồm cho ba, bây giờ là nơi để con nói những chuyện đó? Cô gái đó không hợp với con, chuyện đó còn cần ba phải nói nhiều sao!"

Ông vừa dứt lời, ý cười cùng ôn hòa trên mặt Lâm Gia Thố đều đã cởi bỏ sạch sẽ: "Cô ấy có hợp hay không, là do con quyết định!"

"Con quyết định? Con là cháu đích tôn của Lâm gia chúng ta, nếu như con có nhiều như vậy thì phải chấp nhận chịu đựng, người phù hợp với con ba với ông nội đã tính trước rồi, Thời Khê mới là người thích hợp nhất ở bên cạnh con, thằng nhãi ranh này tỉnh táo chút cho ba!"

"Chuyện nên làm trong tương lai con sẽ làm, con cũng bảo đảm mình chịu đựng được, tới nỗi người phù hợp, con thích ai lòng con rất rõ, ba mắc gì phải chia rẽ chúng con chứ. Ba, con rất tỉnh táo, đầu óc của ba mới hồ đồ!"

Chát ——

Một cái tát thanh thúy khiến cho mọi người đều hoảng sợ.

Hà Văn Hoa hoảng hốt, lập tức đứng dậy kéo Lâm Gia Thố về phía sau mình: "Lâm Duyệt anh lớn anh có bản lĩnh rồi đấy! Anh, anh nếu anh đánh một cái nữa, mạng của bà già này tôi cũng không cần!"

Lâm Duyệt: "Mẹ, mẹ đừng cố gắng bảo vệ nó!"

"Anh không cần nói nhiều, lỗi bao lớn mà anh đánh người chứ, xem cái tay anh đánh cháu trai yêu quý của tôi mạnh cỡ nào đi!"

Lâm Duyệt: "Mẹ nhìn nó ngang bướng kìa, nó là ai, còn cô gái kia lại là ai, nó làm gì không tìm hiểu sao!"

Lâm Gia Thố lạnh mắt nhìn ông: "Cô ấy là người như thế nào ba hiểu rõ sao, trừ việc lợi dụng quan hệ đi điều tra bối cảnh gia đình người ta thì còn có gì khác sao. Hôm nay con muốn nói rõ ràng ngay tại đây, nếu như ba lại tiếp tục lén con đi làm phiền cô ấy, thì xem như ba cũng không muốn đứa con trai này nữa."

"Thằng khốn nạn!" Lâm Duyệt nói xong lại hung hăng tiến lên.

Hà Văn Hoa liền ngăn cản ở giữa hai người: "Anh dám ra tay nữa thử xem, Gia Thố lớn thế này, còn chưa có ai dám đánh nó ở trước mặt tôi cả!"

Lâm Duyệt: "............"

Lâm Gia Thố sờ sờ gương mặt tê dại, cười sâu xa với Lâm Duyệt, biết ngay ông ta tức giận sẽ đánh người mà.

Lâm Duyệt nhìn biểu tình thiếu đòn này của Lâm Gia Thố lại càng nổi trận lôi đình, chẳng qua ông cũng không dám thật sự ra tay, bằng không làm cho Hà Văn Hoa bị kích động thì mình cũng khó thoát tội.

"Được rồi tất cả đừng ầm ĩ nữa." Ông nội Lâm vẫn luôn không hé răng rốt cuộc đứng lại, mặt ông ấy không cảm xúc nhìn Lâm Gia Thố, "Con đến thư phòng với ông."

Nói đến người trong nhà họ Lâm người mà Lâm Gia Thố kiêng kị nhất, không thể không phải là ông nội Lâm, bây giờ ông lên tiếng, Lâm Gia Thố đương nhiên sẽ không nói không: "Dạ, ông nội."

**

Sau khi trải qua từng trận xấu hổ, người nhà họ Lâm áy náy tiễn khách.

Trên xe dọc đường về, mẹ Thời căm giận nói: "Chuyện của Gia Thố là thế nào, Khê Khê, nó có bạn gái lúc nào, sao con lại không nói với mẹ."

Thời Khê không hề dao động nhìn ngoài cửa sổ: "Con cứ tưởng cậu ấy sẽ không phản kháng kịch liệt như vậy."

"Cái gì."

"Con cứ tưởng cậu ấy sẽ giống như con," Thời Khê thoáng cười nhạt, "Môn đăng hộ đối, nói chuyện bằng thực lực, tình yêu gì đó phải đặt sang một bên trước, con cứ tưởng cậu ấy hiểu rõ chuyện đó."

"Đúng vậy, đó là chuyện đương nhiên, hai nhà chúng ta vốn dĩ là do trời đất tạo thành, sao nó lại có thể tìm bạn gái khác được, rồi vứt nhà chúng ta đi đâu vậy."

Thời Khê lắc đầu: "Con cũng không bất ngờ cậu ấy sẽ tìm bạn gái, nhưng con chỉ bất ngờ...... Cậu ấy sẽ vì người bạn gái này mà đâm thủng hòa bình của hai nhà, mẹ, thì ra con nghĩ sai rồi."

"Con bé này, con đang nói cái gì vậy......"

Thời Khê không nói gì.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới Thiệu Càn Càn.

Cô phải thừa nhận rằng, những gì Thiệu Càn Càn nói với cô hôm đó đúng là suy nghĩ thật sự của cô, bây giờ Lâm Gia Thố ở bên ai, tương lai sẽ ở cạnh ai, nhưng cuối cùng kết hôn, chắc chắn phải là cô.

Thế mà cô vẫn luôn cho rằng, trong thế giới họ đang sinh sống ấy, tình yêu, là cái thứ đồ chơi có đáng giá bảo đảm không, gia thế bối cảnh mới là chân lý.

Nhưng đêm nay Lâm Gia Thố, là ngoài dự đoán.

Cô cho rằng bọn họ là cùng một loại người, thì ra, anh đã sớm thay đổi.

Hay là nói, cô vẫn luôn không hiểu anh.

**

Hôm nay DSG sẽ quay về trụ sở ở Thượng Hải, làm thành viên dự bị mới, cũng là Thiệu Càn Càn hôm nay sẽ bay đến Thượng Hải ký hợp đồng.

Mười giờ, sân bay.

"Này tớ muốn uống tí cà phê, các cậu ai muốn?" Tiểu Lũy hỏi mọi người.

"Tớ muốn tớ muốn."

"Tớ cũng muốn, cho tớ một ly kiểu Mỹ."

"Muốn uống thì tự đi mua đi, sai ai vậy." Tiểu Lũy trừng mắt nhìn người nọ một cái, sau đó cười ha hả nhìn về phía Thiệu Càn Càn, "Qua Qua, chị muốn uống cái gì không, em mua giúp chị."

Ngày hôm qua Thiệu Càn Càn hoàn toàn không ngủ ngon, nên thoạt nhìn cũng không có tinh thần: "Chị không uống, cảm ơn."

"Không sao đâu, chị không cần phải khách sáo với tụi em, sau này chị chính là bông hoa của đội chúng ta, giúp chị chạy vặt là chuyện siêu nhỏ, đúng không đội trưởng!" Tiểu Lũy chuyển hướng sang Diệp Đĩnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.

Diệp Đĩnh ngước mắt liếc nhìn cậu, "Thích chạy vặt như vậy thì tự chạy đi, đừng làm phiền anh."

Tiểu Lũy: "Xì......"

"Này Qua Qua, cậu đừng để ý lời đội trưởng nói, sau này cậu cứ tập quen đi, ổng chính là như vậy...... Không lễ phép." Một thành viên khác trong đội Bì ca nhỏ giọng nói.

Nhưng mà vừa dứt lời đã bị Diệp Đĩnh đạp một cái: "Cút đi mua cà phê, đừng ồn."

"Oa vậy mà cậu cũng nghe được luôn, đội trưởng quả nhiền là tai nghe bốn phương!"

Diệp Đĩnh: "......"

Ngoại trừ Thiệu Càn Càn, người đi cùng gồm có ba thành viên và hai nhân viên công tác, Diệp Đĩnh đá một phát tiễn những người còn lại đi mua cà phê xong, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Thiệu Càn Càn ngồi ở một nơi cách anh ta khá xa, giờ phút này cô không có tâm trạng nhìn người khác đang làm gì, chỉ mãi nhìn điện thoại.

Cô không biết hôm qua sau khi Lâm Gia Thố về nhà đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là tối qua khi cô nói với anh chuyện hôm nay mình sẽ bay đến Thượng Hải kí hợp đồng xong, anh chỉ trả lời một chữ được.

Song từ hôm qua cho đến bây giờ, anh cũng không liên lạc với cô nữa.

Hình như cô nên thở phào, nhưng nhìn danh sách tin nhắn trống rỗng, ngực lại đau nhói từng cơn từng cơn. Kiểu khó chịu ấy khiến cô kiềm không nổi, có đôi khi mặt căng chặt vô cùng, có đôi khi đôi mắt khô khốc không mở ra nổi, cô cảm giác như không khống chế được tâm trạng của chính mình, chỉ là mờ mịt muốn khóc.

"Này." Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói hờ hững của Diệp Đĩnh.

Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Đĩnh xốc cái mũ ở trên mặt lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Có phải cô muốn đổi ý hay không."

Thiệu Càn Càn: "...... Cái gì."

"Vẻ mặt hào hiệp hy sinh đó của cô là sao, không muốn đi?"

"Tôi đâu có." Thiệu Càn Càn nhéo nhéo mặt, bỗng nhìn anh một cách kỳ quái, "Suốt chuyến đi cậu có mở to mắt nhìn à, sao cậu lại biết vẻ mặt tôi như nào."

Diệp Đĩnh dừng một chút, hơi mất tự nhiên xoay hướng khác, "Thằng nhóc Tiểu Lũy kia còn nhìn ra được, tôi mù sao."

Thiệu Càn Càn không còn gì để nói, đành phải lấy điện thoại ra mở chế độ selfie lên, chiếu chiếu từ trên xuống dưới, sau đó có phần chột dạ mà lẩm bẩm một tiếng, "Làm gì có......"

Đúng là sắc mặt kém một tí, Thiệu Càn Càn vỗ vỗ gương mặt, muốn làm bản thân nhiều sức sống hơn.

Xoẹt ——

Đúng lúc này, thế mà điện thoại bị người ta lấy mất rồi, Thiệu Càn Càn ngước mắt, chờ đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt cô, tức khắc một chữ cũng không thốt lên được.

"Mấy giờ bay."

Thiệu Càn Càn hoàn toàn cứng đờ rồi, cô hơi hơi hé miệng, giọng nói lại rất nhỏ, "Sắp lấy vé rồi, sao anh lại......"

"Anh sẽ chờ." Lâm Gia Thố nhìn cô từ trên cao xuống, bất thình lình nhảy ra ba chữ này.

"Cái gì?"

"Thiệu Càn Càn, anh nói anh sẽ chờ."

Cửa kính sát đất thật lớn, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng, Lâm Gia Thố đứng ngay dưới khung cảnh ấy, ngược sáng, ngồi xổm xuống trước người cô, "Anh để em đi thực hiện giấc mơ của chính mình, anh ở đây, tạo nên tương lai tốt đẹp của chúng ta."

Anh vươn tay kéo tay cô, mặt mũi tinh xảo gần như khiến người ta chói mắt, "Không ai có thể chen vào giữa chúng ta, anh thề, người nhà của anh cũng tuyệt đối không được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play