Cuối cùng Thiệu Càn Càn vẫn gọi xe trở về trường học, hốt hoảng đi đến cổng trường, thì bất ngờ bị ai đó chặn lại.

Ánh trăng sáng ngời, người trước mặt hoàn toàn che lấp cô trong bóng tối, Thiệu Càn Càn ngước mắt, hơi hơi híp mắt nhìn người không cảm xúc phía trước.

"Sao lại là cậu."

Khóe miệng Diệp Đĩnh khẽ động, tài liệu cầm trong tay nâng lên thả xuống trước mặt cô: "Nghe nói cô đã đồng ý đến LK, cho nên trước khi cô ký với bọn họ, chúng tôi muốn cho cô xem hợp đồng mới mà DSG dành riêng cho cô."

Thiệu Càn Càn: "......"

"Bất kể là chi phí ký hợp đồng hay là các loại phần thưởng đều không thua kém LK, hơn nữa cô nói vấn đề khoảng cách, công ty sẽ cung cấp cho cô chi phí lớn để di chuyển, đương nhiên, còn có ngày nghỉ."

Thiệu Càn Càn: "............"

"Thế nào, muốn nói chuyện hay không."

Thiệu Càn Càn tâm trạng buồn bực bị bộ dạng nghiêm trang dụ dỗ của anh ta làm cho cực kỳ phức tạp, "Tôi nói, tôi có tốt đến vậy sao......"

"Ít nhất ở trong nước, những người mà tôi biết, không có tuyển thủ nam nào có kỹ năng giỏi hơn cô."

"Cảm ơn," Thiệu Càn Càn xem như cảm thấy mình được an ủi đôi chút, "Chỉ là cả tối cậu chạy đến, chỉ là để chặn lại?"

"Đúng vậy."

"Bỏ đi." Thiệu Càn Càn lộ ra một nụ cười không tính là đẹp, "Tôi nói chuyện với cậu."

Ánh mắt của Diệp Đĩnh sáng lên: "Lên xe."

Diệp Đĩnh lái xe đến một quán ăn, tiếp đến anh ta liền bắt đầu không cảm xúc thao thao bất tuyệt.

Thiệu Càn Càn cũng không trả lời, mặc cho anh ta nói.

Diệp Đĩnh nói cả buổi mới nhận ra tâm tư của người nọ vẫn không ở chỗ anh ta, anh ngừng lại, cau mày nói: "Cô thực sự lựa chọn rồi sao, hay là tôi nói thật lâu mà cô vẫn quyết định đến LK."

Thiệu Càn Càn nhịn không được cười: "Ý của cậu là, tôi tới đây chỉ để ăn chực cậu một bữa khuya à?"

Diệp Đĩnh: "...... Thôi được, vậy cô muốn biết cái gì, tôi nói về nó cho cô."

Thiệu Càn Càn xua xua tay, quay đầu gọi nhân viên phục vụ quán ăn muốn một ít rượu, song quay đầu lại nói: "Cậu không cần phải nói, tôi biết tất."

"Thế ——"

"Cậu uống rượu không?"

Diệp Đĩnh chợt ngạc nhiên: "Không uống, gần đây đang có cuộc thi, cấm rượu."

Thiệu Càn Càn gật gật đầu: "Quả nhiên là đội trưởng, đối xử với bản thân thật nghiêm khắc. Vậy thôi, tôi uống một chút, chắc cậu không ngại nhỉ."

Diệp Đĩnh hơi nghi hoặc nhìn cô: "Tâm trạng của cô không tốt?"

Thiệu Càn Càn tay khẽ khựng lại, ép xuống loại cảm giác không thoải mái lại nảy lên, cô cười nhàn nhạt một tiếng, "Không đâu, tôi chỉ thấy bây giờ mình đang làm một quyết định trọng đại, cần một tí rượu để tăng thêm can đản."

"Quyết định trọng đại là......"

"Tôi muốn đến DSG." Thiệu Càn Càn câu môi, lại nói một câu, "Tôi quyết định đến DSG."

**

Diệp Đĩnh cảm thấy người trước mắt rất kỳ quái, thoạt nhìn tâm trạng của cô đúng là kém đến tột đỉnh, nhưng vừa giả bộ vui vẻ lại vừa giả bộ chững chạc trịnh trọng. Cô rõ ràng đã nói mình chỉ uống một ít rượu để tăng thêm can đảm, nhưng cứ một ly rồi một ly, như kiểu mượn rượu giải sầu vậy.

Sau khi rời khỏi quán ăn, thì đã hơn 9 giờ tối.

Diệp Đĩnh nhìn cô gái bên cạnh, trầm mặc nói: "Cô uống say phải không? Đưa cô về trường học nhé."

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Uống say cái rắm á, tôi bảo nhân viên phục vụ mang đến loại có hàm lượng cồn thấp nhất."

Diệp Đĩnh lăn lộn ở giới trò chơi hai năm đã nghe biết bao lời thô tục nên khi nghe thấy Thiệu Càn Càn chợt bùng nổ chửi tục cũng không có biểu tình bất ngờ gì: "À, vậy bây giờ cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."

"Tôi sao." Thiệu Càn Càn hít hít cái mũi, bỗng nhiên chỉ chỉ quán net cách đó không xa, "Tôi muốn chơi game!"

Diệp Đĩnh theo hướng cô chỉ nhìn qua: "...... Tại đây?"

"Ngay tại đây." Nói đoạn, Thiệu Càn Càn đã trực tiếp đi về phía trước.

"Này ——"

"Cậu đi trước đi, không cần phải để ý đến tôi!"

Diệp Đĩnh: "......"

Đây là do uống say hay là con người vốn đã không được bình thường?

**

Lâm Gia Thố bị Thiệu Càn Càn cúp điện thoại sau đấy gọi qua thì luôn ở trạng thái tắt máy, anh không rõ lý do, đành phải gọi điện thoại hỏi Phương Đàm có phải Thiệu Càn Càn đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng Phương Đàm cũng không cho anh được đáp án.

Lâm Gia Thố phát hiện không đúng chỗ nào đó, nhưng anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, trước đây cô đã từng nói mình đồng ý đến LK, đồng ý ở nơi gần với anh, nhưng tại sao mới qua mấy ngày, cô đã thay đổi ý định.

"Gia Thố, mày ở lại phòng ngủ à?"Khi Ngô Viễn và một bạn cùng phòng khác trở về từ bên ngoài thì trông thấy Lâm Gia Thố đứng ở ban công

Lâm Gia Thố ngoảng đầu lại thoáng nhìn bọn họ, lên tiếng.

"Sao hôm nay mày lại rảnh rỗi ở lại trường?"

Lâm Gia Thố từ ngoài ban công đi vào: "Không có gì, vốn dĩ trở về tìm Thiệu Càn Càn, nhưng mà cô ấy không ở trường học."

"Sao lại không ở chứ, vừa rồi tụi tao mới trông thấy cậu ấy ở trường mà." Một người bạn cùng phòng vội nói.

"Cổ ở trường học?" Lâm Gia Thố nhíu nhíu mày, lúc nãy trong điện thoại cô còn nói mình đang ở nhà.

"Đúng đó, ba đứa tao đều thấy, không nhìn lầm đâu, hơn nữa bên cạnh còn có một ——"

"Ê ê ê!" Ngô Viễn kịp thời đánh gãy lời bạn cùng phòng muốn nói.

Lâm Gia Thố nghi ngờ liếc nhìn bọn họ, "Bên cạnh có một gì, nói rõ chút đi."

Ba bạn cùng phòng trố mắt nhìn nhau, xô đẩy lẫn nhau một lần mới có người mở miệng nói: "Thì ở bên cạnh có một anh chàng rất đẹp trai, à chàng trai đó chúng ta đều đã từng thấy."

Lâm Gia Thố: "Ai?"

"Diệp Đĩnh của DSG á, đệch lần đầu tiên tao gặp cậu ấy ngoài đời đó, đẹp trai lắm."

Vừa dứt lời, bạn cùng phòng đó đã bị người bên cạnh vỗ một phát sau đầu, "Mày đấy, bây giờ là lúc nên nói chuyện đó à, giờ không phải nên để ý chuyện tối muộn rồi mà họ còn làm gì sao."

Ngô Viễn trợn mắt nhìn người nọ một cái: "Mày đừng nói bậy."

"Nói bậy cái gì, sự thật là vậy mà, trước đây không phải còn có người thấy hai người họ cùng nhau uống cà phê ở quán gần trường sao, tại sao lại không nói cho Gia Thố biết chuyện này chứ."

Ngô Viễn nghẹn một hơi, ngượng ngùng thoáng nhìn Lâm Gia Thố: "Bọn họ đều là người chơi ăn gà rất đỉnh, quen biết nhau cũng rất bình thường, đúng không."

"Bình thường thì cũng không cần phải lừa Gia Thố mình ở nhà, kết quả người đang ở trường học, còn ở cùng với tên đàn ông đó?"

Ngô Viễn: "......"

"Đủ rồi." Lâm Gia Thố trầm mặt khẽ liếc cậu ta, "Đừng để cho tao nghe được mấy lời như vậy lần nữa."

"Nhưng mà Gia Thố ——"

"Tao nói đủ rồi mày nghe hiểu không."

Lâm Gia Thố rất ít khi nổi giận trước mặt họ, nhưng anh nổi giận, vậy chứng minh rằng họ đã thực sự đụng tới vảy ngược của anh. Ngô Viễn lôi kéo người bạn cùng phòng còn đang muốn mở miệng, lắc lắc đầu với cậu ta.

**

Thiệu Càn Càn chơi game ở quán net cả đêm, Diệp Đĩnh mở một máy ở kế bên cô, một bên ghét bỏ thiết bị ở đây quá rác rưởi một bên đấu đôi cùng với cô.

Ngay từ đầu, Diệp Đĩnh chỉ nghĩ mình sắp trở thành đội trưởng của người này, vì thế cam chịu hai chữ "trách nhiệm" và không thể để một đứa con gái uống say ở lại quán net một mình được. Nhưng tiếp đến sau khi cùng cô chơi hai ván xong, bản thân lại thật sự hãm sâu vào trong, chơi game cùng với Thiệu Càn Càn khiến anh ta có loại cảm giác kỳ phùng địch thủ, về sau lại càng đánh càng tỉnh, càng nhiều càng hưng phấn, thế mà cũng chơi ở đây đến tận rạng sáng ngày hôm sau.

Sau nữa, Thiệu Càn Càn đã trực tiếp gục đầu ngủ trước máy tính.

Diệp Đĩnh tháo tai phone xuống, rời khỏi trò chơi, nghiêng mắt khẽ nhìn cô.

Tư thế ngủ không hề có hình tượng, chẳng qua, trông cô thế này lại làm anh nhớ tới dáng ngủ ngổn ngang lộn xộn của đám đồng đội ở trụ sở, nói thế nào nhỉ...... Thì là có chút thân thiết, loại thân thiết kiểu cảm giác như đối phương là người đi chung đường.

Diệp Đĩnh cởi áo khoác ra đắp lên người cô, song lúc này mới rảnh rỗi lấy điện thoại cả đêm chưa động đến qua.

Vừa lấy ra mới phát hiện, trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Ngoại trừ mấy người trong DSG, còn lại đều là một dãy số xa lạ.

Diệp Đĩnh không để ý đến dãy số lạ kia, một mạch gọi điện thoại cho Tiểu Lũy, anh ta biết Tiểu Lũy chắc chắn còn đang ở trước máy tính. Điện thoại thông xong, anh vốn định nói cho Tiểu Lũy tin tức tốt rằng Thiệu Càn Càn đã đồng ý đến đội tuyển của mình, nhưng không ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã vội vội vàng vàng mà nói: "Sao anh lại chẳng nghe điện thoại gì hết vậy, mấy tiếng trước giám đốc còn lo lắng tìm anh đấy."

"Có chuyện gì sao?"

"Thì anh ta vẫn chưa nói, chỉ nói ở trên có người tìm anh."

"Ồ." Diệp Đĩnh nhớ tới cuộc gọi xa lạ kia, "Biết rồi."

Tiểu Lũy: "À đúng rồi, rốt cuộc anh ở đâu vậy?"

Diệp Đĩnh mặt hờ hững: "Đi net."

"Hả??"

Cúp điện thoại Tiểu Lũy xong, Diệp Đĩnh vội gọi lại cho dãy số lạ kia.

Điện thoại vang lên chừng một tiếng đã nghe máy, Diệp Đĩnh: "Chào bạn, xin hỏi bạn là?"

"Diệp Đĩnh phải không."

"Đúng vậy."

"Tôi tìm Thiệu Càn Càn."

"......"

**

Nửa tiếng sau, Lâm Gia Thố xuất hiện tại quán net, sau khi anh vào cửa đã trông thấy Diệp Đĩnh, vóc dáng của anh ta rất cao, cũng rất chói mắt.

Lâm Gia Thố đi lên trước, đầu tiên là nhìn thoáng qua Thiệu Càn Càn đang ngủ sâu, sau đó vươn tay hướng Diệp Đĩnh, "Lần trước đã gặp ở sàn thi đấu."

Diệp Đĩnh bắt tay với anh.

Anh ta đương nhiên biết anh là ai, phóng mắt ra toàn bộ giới esports, bây giờ còn có ai không biết Lâm Gia Thố của trò chơi Gia Hằng.

"Càn Càn làm phiền cậu rồi, bây giờ tôi mang cô ấy đi."

Ở trong điện thoại Lâm Gia Thố cũng không nói Thiệu Càn Càn là gì của anh, nhưng mà nhìn qua cảnh tượng này, Diệp Đĩnh cũng hiểu được, "Không làm phiền, cô ấy cũng xem như là thành viên của DSG, nên làm."

Lâm Gia Thố hơi hơi khựng lại: "Cô ấy vẫn chưa phải."

Diệp Đĩnh khóe miệng hơi hơi mím: "Cô ấy phải."

Ánh mắt của Lâm Gia Thố trầm xuống, từ khi vào cửa đã duy trì phong độ rất tốt không có một tí kẽ hở: "Cô ấy nói sao."

Diệp Đĩnh khóe miệng hơi nhếch: "Cô ấy đồng ý rồi."

Lâm Gia Thố lạnh lùng cong cong môi, hai người đàn ông giằng co, một dòng điện vô hình chuyển động giữa hai người, ai cũng không có nói chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Gia Thố dời ánh mắt đi trước.

Diệp Đĩnh thấy anh đi đến bên cạnh Thiệu Càn Càn, lấy áo khoác anh ta đã đắp lên thả sang một góc, kế đó cởi áo khoác của mình ra phủ lên người cô. Cuối cùng, Lâm Gia Thố trực tiếp cúi người ôm ngang Thiệu Càn Càn ở trên ghế ra ngoài.

Mặc dù Thiệu Càn Càn ngủ rất say, nhưng giờ phút này người bị lật một cái cũng mơ màng tỉnh lại.

Diệp Đĩnh nhìn thấy đôi mắt hơi mơ màng của cô, ý thức không tỉnh táo lắm cọ cọ ở trên người đó, khi cô làm động tác ấy có chút giống mèo, mà người đang ôm cô đúng là một con sen, rõ ràng trên mặt đều là khí lạnh, nhưng trong lúc cô vô thức làm động tác ấy, ánh mắt trở nên vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng.

Diệp Đĩnh liếc vài lần liền thu hồi ánh mắt, anh ta cầm lấy áo khoác trên tay vịn cùng với chìa khóa xe ở trên bàn, xoay người đi ra ngoài quán net.

Rạng sáng nhiệt độ hơi thấp, khoảnh khắc Diệp Đĩnh bước ra khỏi quán net thì bị một trận gió thổi khiến cho tỉnh táo hơn vài phần.

Không biết tại sao, anh ta lại bất ngờ nghĩ, thì ra cô gái chơi game táo bạo mấy tiếng trước còn có dáng vẻ nghe lời như thế này......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play