Cô và anh ngồi ăn sáng cùng nhau,anh múc canh giải rượu cho cô, anh nhìn cô uống canh.

"Từ nay em đừng uống nhiều như hôm qua nữa."

Cô gật đầu: " em biết rồi."

" Em thích nó chứ?"

Sở Nghiên không hiểu nhìn anh: " anh nói cái gì " Anh chỉ vào chiếc lắc trên tay cô, cô nhìn chiếc lắc trên tay mình mỉm cười gật đầu.

" Cám ơn anh,nó rất đẹp."

"Em thích là được rồi"

Em cứ từ từ ăn cho no, anh có công việc phải đi ra ngoài 1 lát,trưa muốn ăn gì nói anh, anh về nấu cho em ăn.

Sở Nghiên mỉm cười hạnh phúc: " Em biết rồi, anh đi đi. "

Trình Khiêm: " ngoan "

Buổi trưa Trình Khiêm về thì thấy Sở Nghiên ngủ quên say sopha, ti vi vẫn đang bật,anh tắt ti vi rồi quay sang gạt tóc vướng trên mặt cô làm cô tỉnh.

" Anh về rồi sao? " Cô vừa hỏi vừa đưa tay sờ miệng mình xem có dính nước hay không,anh nhìn thấy vậy mỉm cười ghẹo cô.

" Anh không có hôn trộm em đâu,em ngủ xấu chết đi được."

Cô xấu hổ chạy vào phòng vệ sinh nhìn vào nhìn vào gương thấy mình vẫn có gì mới yên tâm.

Trình Khiêm thấy cô chạy đi rồi anh đem đồ vào bếp anh săn tay áo đeo tạp dề vào chuẩn bị nấu cơm.

Sở Nghiên ra thấy anh đang cắt rau xào,cô chăm chú nhìn anh, anh mặc sơ mi trắng đeo tạp dề nấu ăn nhìn rất quyến rũ rất soái. Mẫu đàn ông của gia đình là đây chứ đâu. Cô cầm điện thoại lên chụp anh một tấm hình, trong hình anh nấu ăn thật đẹp trai,cô đăng instagram với dòng chữ:" Chồng nhà em " vừa đăng lên rất nhiều người vào thả tim và Minh Mình vào bình luận:" wow...đẹp trai quá."

Trình Khiêm thấy cô vừa nghịch điện thoại vừa cười vui vẻ,anh hỏi.

" Em đói chưa "

Sở Nghiên quay lại: " Mùi đồ ăn thơm quá,em thấy cũng có chút đói."

" Em đợi 1 lát,anh nấu sắp xong rồi. "

Trình Khiêm nấu xong hai người cùng ăn cơm, cơm anh nấu rất ngon cô ăn rất nhiều.

Tối đến trình Khiêm đưa Sở Nghiên đi gặp Lục Dương,hôm nay Lục Dương hẹn anh đi ăn làm vài ly.

Đến quán thịt nướng Trình Khiêm cứ ngồi nướng thịt gắp đầy chén cho Sở Nghiên ăn không quan tâm gì đến Lục Dương.

Lục Dương nhìn hai người trước mặt tình cảm anh chỉ biết khẽ cười lắc đầu.

" Sở Nghiên này! Mai mốt nếu không có chuyện gì cần thiết em cứ ở trong nhà, đừng chạy lung tung."

Sở Nghiên không hiểu ý Lục Dương: " Sao vậy ạ,em không hiểu? "

" Cậu ta nói nhảm đấy,em đừng để ý, ăn nhiều vào một chút " Trình Khiêm gắp thêm đồ ăn cho cô.

" Em không biết sao? tối qua không gọi được cho em,cậu ta như người điên,gọi điện nhờ anh cho vài cảnh sát đi tìm em. "

Sở Nghiên nhìn Trình Khiêm, anh đang nướng thịt không nói gì,bỗng nhiên cô thấy mình thật có lỗi.

Sau khi kết thúc bữa ăn cùng Lục Dương, hai vợ chồng Trình Khiêm và Sở Nghiên về nhà.

Khi về đến mở cửa bước vào nhà, anh đang chuẩn bị bật đèn thì cô ôm anh từ phía sau.

" Khiêm, em xin lỗi đã làm anh lo lắng."

Trình Khiêm nghe cô thủ thỉ như thế khiến người anh cứng đờ để cô ôm anh.Một lúc sau anh quay áp cô vào tường, dù trong bóng tối nhưng anh vẫn nhắm trúng môi cô hôn xuống. Nụ hôn mãnh liệt chứa đựng tình cảm kiềm nén trong lòng bao lâu nay. Cô cũng hôn đáp trả anh,hai người cứ thế triền miên trong bóng tối,cô không còn sức mềm nhũng như nước mặc anh ôm,1 lúc sau anh buông nhẹ, cả hai thở gấp.

" Nghiên Nghiên, anh bật đèn nhé, anh muốn nhìn thấy em. " Giọng nói khàn dục mang theo dục vọng nói bên tai cô.

" Dạ " Một tiếng dạ nhè nhàng của cô khiến anh phấn khích, anh bật đèn nhìn thấy cô vợ nhỏ gương mặt ửng hồng,váy áo xộc xệch, đôi mắt sâu thẳm của anh không hề rời khỏi người cô.Anh bế cô đi về hướng phòng ngủ,đặt cô lên giường, mở đèn ngủ. Anh cởi áo thân Trần săn chắc,làn da màu đồng quyến rũ chết người hiện rõ.

Anh dùng thân thể nóng hổi của mình nằm đè lên cô. Hôn lên miệng nhỏ của cô,nụ hôn của anh dịu dàng không cuồn dã như lúc nảy, anh cởi bỏ váy của cô, da thịt trắng nõn thuần khiết hiện ra,thân thể cô đẹp đến nao lòng khiến anh phải nâng niu yêu thương.Sở Nghiên khó chịu nắm chặt ra giường,nhìn biểu hiện của cô dễ dàng khơi gợi sự dục vọng ham muốn mãnh liệt của anh. Anh hôn từng chút lên khuôn mặt xinh đẹp, sau đó ngậm vành tai của cô tiếp đến không thể kiềm chế nổi hôn lên khắp cơ thể cô, không hề bỏ sót một nơi nào.

Lần đầu tiên nếm hương vị ân ái,cảm giác khó chịu lâng lâng như một dòng điện lướt qua, cô uốn éo thân mình,cô mềm nhũn miệng nhỏ không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ mê người,cô gọi tên anh

" Trình Khiêm."

Anh hôn hít khích thích, ép cô gọi anh: " Bảo bối, hãy gọi anh bằng ông xã".

Cô khó chịu nghe theo lời anh gọi: " Ông xã ơi.......em khó chịu "

Bàn tay to lớn của anh lần đi xuống, cặp đùi thon dài trắng trẻo bị anh tách ra, nơi bí ẩn hiện ra trước mắt anh, nơi đó của cô quá đẹp, anh nhìn say mê không chừng chừ vùi đầu vào nơi ẩm ướt của cô, không ngừng hôn hít, **** *** nơi mẫn cảm của cô.

" Đừng mà......Ông xã......em không chịu nổi." Hai chân cô run rẫy nói, hơi thở cũng trở nên dồn dập khó khăn,cô cảm giác vô cùng khó chịu. Sở Nghiên bị anh đẩy lên cao trào rồi xuống không biết bao nhiêu lần.

Anh nâng mông của cô, để vật to lớn bên dưới của mình chen vào giữa đùi cô. Sở Nghiên thật sự không còn sức chỉ khép hờ đôi mắt, tận hưởng từng cảm xúc anh mang đến.

" Nghiên Nghiên...vợ yêu của anh, chỉ rán chịu một đau chút thôi rồi em sẽ thấy sung sướng."

Sở Nghiên lắc đầu.

Anh đỡ lấy cái Mông mềm mại,giữ chặt không chừng chừ vật cứng mãnh mẽ đâm vào nơi ẩm ướt của cô.

" Đau quá " Cô cảm thấy chính mình bị xé nát.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô nói thì thầm vào tai cô: " Bà xã ngoan, đau lắm hả em,vì anh chịu đau một lần thôi, anh hứa sẽ nhẹ nhàng, chút nữa thôi sẽ không còn đau nữa."

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dụ dỗ phụ nữ trong hoàn cảnh này.Cảm giác khó chịu qua đi. Cảm giác sung sướng chưa bao giờ có, tiếng rền rỉ yêu kiều của cô làm anh ngày càng phấn khich, tăng tốc ra vào mãnh liệt.Càng lúc càng đâm sâu vào nơi non mềm của cô.

Chân cô cuốn chặt lấy hông anh, cả người sung sướng, phối hợp nhẹ nhàng với anh. Cô muốn anh nhiều hơn nữa.

Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc hoà vào nhau như một bản nhạc khiến người nghe đỏ mặt

Anh hôn môi,hôn xương quai xanh xinh đẹp của cô, không ngừng ra sức yêu thương đến nơi sâu nhất của cô. Thật sự không muốn tách rời, một sự khát khao mãnh liệt chiếm lấy.

Không biết trãi qua bao nhiêu lần.Sở Nghiên mệt mỏi không còn sức lực để cầu xin anh. Bây giờ cô mới tin không đùa được với quân nhân. Cuối cùng cô đành rơi vài giọt nước mắt anh mới tha cho cô.

Tuy vẫn còn muốn cô, nhưng nhìn thấy vợ mệt. Anh đành buông dục vọng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô vào tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm cô trở lại giường, Sở Nghiên vừa mệt vừa buồn ngủ, cô mặc cho anh ngậm lấy môi cô hôn thoã thích, sau cùng cô nghe anh thì thầm: " vợ à! Có em thật tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play