Trong phòng khách phút chốc trở nên im lặng, gương mặt Hàn Thanh lạnh lùng nói: "Không cần, các người không cần phải đi, làm phiền trợ lí Tiêu tiến tôi đi là được rồi."
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử vô thức nhìn Tiểu Nhan. Lời nói của anh cô có ý là cũng không cho Tiểu Nhan đi cùng.
Sắc mặt của Tiểu Nhan trắng bệch, luống cuống đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đau buồn nhìn về phía Hàn Thanh. Ánh mắt đầy vẻ tủi thân gần như muốn khóc đến nơi, cô ấy cũng muốn đi cùng, nhưng lời này của Hàn Thanh lại giống như là muốn nói với cô ấy vậy.
Bản thân muốn đi cùng, có lẽ đã chẳng còn hi vọng rồi. Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Từ thân là con gái cũng có chút không nỡ, nhưng lại không ngờ được Hàn Thanh lại chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ xách hành lí nói: "Đi thôi."
Hàn Thành không quay đầu lại nhìn, dường như ở nơi này căn bản không có thứ gì để anh lưu luyển cả.
Tiêu Túc cùng đi phía trước, và thức quay đầu lại nhìn Tiểu Nhan.
Cuối cùng anh lặng lẽ thở dài, rồi nhanh chóng bước theo
Như thế này cũng tốt, dứt khoát một chút cũng có thể khiến cho Tiểu Nhan sớm bỏ cuộc.
Am!
Sau khi cánh cửa đóng lại, Tiểu Nhan mới hậu trí hậu giác" lấy lại tinh thần. Đôi mắt cô đỏ hoe muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hàn Mộc Tử ngăn lại. “Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó. "Thôi đi, đừng đuổi theo nữa."
Nước mắt của Tiểu Nhan cứ thế rơi xuống: "Mộc
Tử, tại sao chứ?"
Tại sao ư?
Anh ấy đến việc để cô ấy tiễn đi cũng không cho? Lẽ nào ý muốn nói rằng, cô ấy và Hàn Thanh thật sự không thể nào?
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử thật sự không biết phải nói thế nào để an ủi Tiểu Nhận cho phải cả, nếu như có thể, cô cũng muồn chia sẻ một chút những nỗi đau và nỗi buồn thay cho Tiểu Nhan, nhưng cảm xúc này thì căn bản không thể chia sè dudc.
Cô cũng chẳng thể nào chỉ tay vào mặt Hàn Thanh, màng anh ấy tại sao không thích Tiểu Nhân bởi chuyện tình cảm là chuyện chẳng thể cưỡng cầu
Khi Hàn Mặc Tử đang tìm cách để an ủi Tiểu Nhan, Tiểu Nhan lại đột nhiên đẩy Hàn Mộc Tử ra, sau đó bước vào phòng.
Hàn Mộc Tử thấy vậy định đuổi theo, nhưng lại bị Da Mạc Thâm kéo cổ tay lại. "Dung di." "Nhưng mà..." "Một mình yên tĩnh là điều tốt nhất cho Tiểu Nhan lúc này. Cũng có lẽ chỉ sau tối nay, Tiểu Nhn sẽ suy nghĩ rõ ràng nhiều chuyện "
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử vô thức nhìn Dạ Mạc Thâm: "Làm sao anh biết được..."
Dạ Mạc Thâm cười, lại đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô: "ỷ tử của anh trai em đã rất rõ ràng rồi, nếu như cô ấy còn không nghĩ ra vậy thì là tự chuốc lấy rắc rối cho mình rồi
Nói xong, Da Mạc Thâm lại đưa tay xoa đầu cỏ, Hàn Mộc Tử cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hàn Mặc Tử bóng nhiên nhớ đến chỗ này như thế anh có đã chạm vào. “Rốt cuộc là anh đang làm cái gì vậy?" Hàn Mặc Từ muốn bắt tay anh ra, cô đã lớn như thế này rồi, anh vẫn còn sở đầu có như vậy, làm cứ giống như bậc đàn anh với hậu bối vậy. "Đóng dấu "
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Hàn Mộc Tử có chút tức giận nắm lấy tay anh: "Anh thế mà còn đi ghen với anh trai em! Có hợp đạo lí gì không vậy?"
Giây tiếp theo sắc mặt anh thay đổi, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên có giật. "Sao vậy?"
Hàn Mộc Tử nhận thấy sắc mặt anh trong chốc lát bỗng trở nên kém đi, tim cũng đập thình thịch.
Da Mạc Thâm đưa tay ra nắm lấy tay của Hàn Mộc Tử, mím chặt môi gắng gương để duy trì biểu cảm trên gương mặt. "Không sao....
Vừa dứt lời, cơn đau đầu đột nhiên đau hơn, giống như có hàng ngàng mũi kim châm trên đầu, lại như có thứ gì đó xẹt qua trong đấu, Da Mạc Thầm đầu đến mức gần như không đứng vững được nữa.
Hàn Mộc Tử chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng này trước đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái đi vì sợ hãi, "Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Đừng có mà dọa em, em, em đi gọi điện thoại cho xe cấp cứu tới đây."
Hàn Mộc Tử nhớ tới dáng vẻ lần trước Dạ Mạc Thâm cũng ngất đi, lại cộng thêm việc Dạ Mạc Thâm lần này, ngộ nhớ anh hôm nay suy nhược thần kinh thì làm thế nào? Đầu của Dạ Mạc Thâm đau đến mức không nói được lời nào, nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay của Hàn Mộc Tử, giống như chỉ có như vậy là đã nắm được nhành rơm cứu mạng rồi.
Hàn Mộc Tử bị nắm chặt tay, không dám bước đi, chỉ có thể cố tìm điện thoại di động trong túi, định gọi điện thoại gọi xe cấp cứu. "U..."
Dạ Mạc Thâm có lẽ không chịu nổi được cơn đau nữa, anh rên lên một tiếng, cả người ngã sang bên canh
Sắc mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, không còn quan tâm đến cái gì nữa, chóng vươn tay ra đỡ lấy anh.
Cach
Điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng động, cũng chẳng biết có phải đã hỏng rồi không, nhưng lúc này Hàn Mộc Tử chẳng có thời gian để suy nghĩ đến chuyện gì nữa, cô đỡ Dạ Mạc Thầm ngồi xuống ghế số pha, nhìn thấy sắc mặt của anh tái đi vì đau, cô hoàng sợ đến nỗi nước mắt cứ rơi xuống. "Anh có phải là nhớ ra được điều gì không? Nếu như thật sự đau quả, vậy thì đừng nhớ lại nữa, được không? Em không bắt anh phải khôi phục trí nhớ, em chỉ muốn anh bình an là đủ rồi."
Nếu như anh chỉ vì muốn khôi phục trí nhớ, tinh thần lại có bất cứ vấn đề nào, vậy thì Hàn Mộc Từ cảm thấy rằng chỉ bằng cả đời này anh cứ quên đi vậy. Đầu của Dạ Mạc Thâm đau vô cùng, cả người lúc này giống như rơi xuống vết nứt trên tảng băng, đột nhiên cảm giác được có một đôi tay ấm áp đỡ lấy mình, đôi tay tuy nhỏ nhưng hơi ẩm trong lòng bàn tay vẫn không ngừng truyền đến
Đây... đây là "Anh đã mất đi em một lần rồi, anh không thể lại một lần nữa mất đi em."
Chất lỏng nóng rơi vào trán của Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thậm dần dần tỉnh táo lại, khi ngước mặt lên thì đúng lúc bị một giọt nước mắt rơi trúng, một cảm xúc xa lạ khiến anh vô thức nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Dạ Mạc Thậm nắm lấy tay của Hàn
Mộc Tử. "Đừng khóc."
Hàn Mộc Từ kinh ngạc một chút, đẩy anh ra. "Anh không sao rồi à?"
Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm lúc này trông vô cùng tái nhợt, trên đôi môi không còn một chút thần sắc gì cả, trên trán còn tầm tã mồ hôi lạnh,
Nhưng cho dù là như vậy, Da Mạc Thâm vẫn mim cười an ủi người phụ nữ mình yêu, nhẹ nhàng nói: "Anh chẳng phải vẫn tốt hay sao? Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?"
Hàn Mộc Từ ngày người nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên lao tới ôm chặt cổ anh: "Anh làm em sợ chết mất, anh vừa nãy..." "Vừa nãy đầu anh có chút đau, giờ đã không sao nửa rồi."
Da Mạc Thâm đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, rõ ràng người xảy ra chuyện là bản thân anh, nhưng xem ra anh vẫn bình thản như không, còn Hàn Mặc Tử lại sở hãi đến vậy.
Hai người cử thể ôm nhau một hồi, Hàn Mặc Tử đột nhiên nhớ đến điều gì, vội vàng đấy Dạ Mạc Thầm ra cảm lấy điện thoại. "Không được, anh như thế này em không an tâm, em phải gọi điện thoại gọi xe cứu thương"
Dạ Mạc Thầm: "..."
Dạ Mạc Thâm cười bất lực: "Anh không sao rồi, em gọi xe cứu thương làm gì? Quấy rầy chúng ta à?
Hàn Mộc Từ: "Nhưng anh vừa nãy..." "Vừa nãy là anh nhớ ra một vài chuyện, vì vậy mới đau đầu, bây giờ đã ổn rồi."
Trong khi nói, Dạ Mạc Thầm nắm lấy tay cô, mệt mỏi nói: "Không cần gọi xe cứu thương đâu, anh về phòng nghỉ ngơi một lát là ổn."
Đầu anh vừa trải qua một cơn đau vô cùng, anh hiện giờ cảm thấy bản thân dường như đã kiệt sức. Hơn nữa có thể những đợt trị liệu gần đầu đã khiến cho cơ thể anh không chịu nổi, Dạ Mạc Thậm cảm thấy hiện giờ chỉ cần anh nhắm mắt lại, thì sẽ rơi vào trong bóng tối vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT