Mà lúc này, Tiểu Nhan trốn ở trong phòng, cũng không dám thở mạnh một cái.
Hi vọng Hàn Mộc Từ bọn họ không phát hiện gì khác thường, nếu như biết cô ấy và Tiêu Túc hôn nhau, vậy cô ấy... Thật không còn mặt mũi gặp Hàn Thanh.
Tiểu Nhan dựa vào ván cửa, muốn nghe xem bên ngoài đang nói cái gì, có lẽ do khoảng cách quá xa, cũng có thể là cửa này cách âm quá tốt.
Cô dùng tất cả sức lực cũng chỉ có thể nghe ra bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Nhưng cụ thể là nói cái gì thì không nghe rõ.
Tiểu Nhan vừa sốt ruột vừa buồn bực, rốt cuộc Tiêu Túc kia xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại khôn cô ấy?
Tuy... nụ hôn kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng sau đó, hình như anh ta.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cảm thấy mặt mình có chút nóng lên,
Cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh, trong lòng Tiểu Nhân mời buông lỏng, cũng không biết Hàn Thanh có đi theo họ trở về không, cô ấy rất muốn biết lại chột dạ không dám đi ra ngoài.
Lúc Tiểu Nhân đang căng thẳng đến nỗi không dám động đậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy tê cả da đầu, thân thể phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Là ai?
Lại tới gõ cửa lúc này? "Không bị lộ, yên tâm đi."
Lúc cô ấy đang nghi ngờ, ngoài cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Đây là.... Giọng của Tiêu Túc!
Tiểu Nhan tỉnh táo lại một chút, sau đó kéo cửa ra, quả nhiên Tiêu Túc đứng ở ngoài cửa, cô ấy chớp chớp mắt: "Thật sự không bị lộ sao, anh chắc chứ?"
Tiêu Túc mím môi mỏng, vẻ mặt thản nhiên mà gật đầu. "... Hàn Thanh về chưa?" "Về rồi."
Tiểu Nhân muốn đi tìm anh, nhưng bộ dáng bảy giờ của mình mà đi tìm anh... Anh chắc chắn. "Nếu như muốn gặp anh ấy, thì đi đi." Tiêu Túc cắt đứt sự do dự của cô ấy: "Anh ấy rất nhanh sẽ rời đi."
Nghe thế, vẻ mặt Tiểu Nhan thay đổi, xoay người trở về chỉnh lại quần áo, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì bước chân của cô ấy dừng lại.
Tiêu Túc hơi cau mày nhìn cô ấy. "Sao vậy?" "Quên đi." Tiểu Nhan rũ mắt xuống, ánh mắt bắt đắc dĩ nhìn chòng chọc mũi chân của mình: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, tự mình đa tình cũng phải có mức độ. Anh ấy vốn dĩ không thích tôi, chán ghét tôi, tôi lại cứ tiếp cận, như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng ghét tôi hơn mà thôi."
Nếu anh ấy phải đi rồi, cô cũng không cần tự rước lấy nhục.
Tiêu Túc: "..."
Vừa rồi những lời kia chỉ là tức giận mà nói ra, tuy trong lòng cậu ta thực sự muốn như vậy,
Im lặng chốc lát, Tiêu Túc như giọng giải thích: "Tôi nói như vậy là có nguyên nhân, tôi chỉ không hi vọng cô gái mà mình yêu lại bị tổn thương, không có ý coi thường gì."
Thân thể Tiểu Nhan cứng đờ, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Túc. "Anh, anh vừa mới... nói gì?"
Cô gái mình yêu?
Cô nghe lầm sao?
Tiêu Túc... Đây là đang bày tỏ tình cảm với cô sao?
Nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô, Tiêu Túc cũng chỉ mỉm cười, sau đó gật đầu: "Em không nghe nhầm, tôi đúng là thích em."
Tiểu Nhan: ".. Sao có thể?" Cô ấy che miệng mình lui về phía sau hai bước, không thể tin lắc đầu: "Lúc đây tôi từng hỏi anh trong phòng bếp, không phải anh đã phủ nhận sao?"
Sau đó Tiểu Nhan cảm thấy, người đàn ông ngay thẳng giống như Tiêu Túc, không có khả năng sẽ lừa cô ấy.
Cho nên... Cô liền thực sự cảm thấy Tiêu Túc không có khả năng sẽ thích mình,
Nhưng bây giờ thì sao? Anh ta nói mình là người anh ta yêu, đây là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Nhân cảm thấy chuyện đã xảy ra tối hôm nay thật sự là quá nhiều, hiện tại đầu óc của cô ấy rối loạn, cô ấy cũng không biết phải sắp xếp suy nghĩ của mình thể nào nữa. "Lúc đó tôi thấy còn chưa tới lúc."
Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại đã đến lúc rồi?" "Hiện tại cũng không phải thời điểm tốt, có điều tôi đã hôn em..."
Nghe thấy chữ hôn này, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy da đầu căng lên, lui về phía sau nửa bước, nhìn thấy hành động này của cô ấy, ánh mắt Tiêu Túc lại cảm dam di. "Xin lỗi, tôi không nên nói chữ này, hiện tại tôi nói với em những thứ này chỉ là muốn giải thích một chút, tôi không thể kìm lòng với em, chứ không hề có ý xúc phạm em."
Tiểu Nhan xem như là hiểu ý của cậu ta, nghiêng đầu sang chỗ khác. "Được rồi, tôi biết rồi, anh không cần giải thích nữa "Vậy em... Còn giận tôi không?"
Tiêu Túc nhìn bóng lưng của cô, nhịn không được hài một câu
Tiểu Nhân thật muốn cho cậu ta thêm cái tát, để cầu tà thành tình một chút. Chuyện này có đã không muốn nói nữa, tức là không muốn nhắc lại, thật không ngờ cậu ta còn hỏi câu này, đây là thắng nam điển hình à? "Tôi lười nói với anh!" Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xoay người đóng cửa lại, nhốt Tiêu Túc ở ngoài cửa.
Vốn Tiêu Túc chỉ muốn thăm dò chút từ cô, thật không ngờ lại nhận một đống bụi bay vào lỗ mũi, cậu ta đứng ở ngoài cửa đưa tay sở mũi một cái, có chút bắt đắc dĩ.
Quên đi, ghét thì ghét vậy!
Dù sao cậu ta cũng sẽ không vì cô ấy chán ghét mình mà rời xa cô.
Lúc đang suy nghĩ, bên kia truyền đến âm thanh.
Tiêu Túc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mộc Tử và Hàn Thanh đang xách vali ra.
Lúc tới Hàn Thanh không có mang hành lý, có điều ở đây vài ngay, anh ta liền mua một cái va li và một số quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn có laptop lúc này đều đã xếp đồ đạc vào. Dù sao cũng là người quen, người ta sắp đi, Tiêu Túc không thể làm gì khác hơn là lên tiếng chào hỏi, “Anh Hàn, tối hôm nay anh phải rời đi?"
Nghe tiếng, Hàn Thanh nhìn cậu ta một cái, ánh mặt hai người đụng nhau trong không trung. "Ừm, định tới khách sạn gần sân bay để ở." "Máy bay của anh ấy có chút sớm, nên ở gần sẽ tiên hơn một chút." Hàn Mộc Tử giải thích thay Hàn Thanh. "Ra là vậy, để tôi tiễn anh Hàn đi." "Không cần đầu Tiêu Túc, anh cũng cần nghỉ ngơi mà, anh trai của tôi để Mạc Thâm tiễn là được."
Cũng nên để Dạ Mạc Thâm tiễn. "Tình huống thân thể của cậu Da mấy ngày nay không tốt, hiện tại đã trễ thế này vẫn nên để tôi đi cho." Tiêu Túc không phải cố ý kiếm việc lên người mình mà thực sự lo lắng cho sức khỏe của Dạ Mạc Thậm.
Hàn Mộc Tử nghe thấy Tiêu Túc nhắc tới sức khỏe của Dạ Mạc Thâm, cũng hiểu được cậu ta nói có lý, có dieu... "Được, vậy làm phiền anh rồi."
Lúc Hàn Mộc Tử đang do dự, Hàn Thanh đã lên tiếng quyết định thay đổi, "Anh "Không sao, lần này không tiền thì còn lần khác, dù sao về sau cậu ấy còn cơ hội biểu hiện mà, em lo gì chứ?" không ngờ anh ấy liếc một cái là nhìn ra tâm tư của mình, Hàn Mộc Từ thật sự muốn để Dạ Mạc Thâm để lại ấn tượng tốt trước mặt anh trai mình, chí ít lễ nghĩa cơ bản là cần làm.
Thật không ngờ... "Được rồi, anh đi trước đây."
Hàn Thanh gật đầu với Tiêu Túc, sau đó liền chuan bi roi di.
Vào lúc này Dạ Mạc Thâm đi ra, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi đi cùng với mọi người."
Cạch!
Tiểu Nhân cũng lao từ phòng ra: "Em, em cũng muốn đi
Hàn Mộc Tử: "
Đây là muốn hành động cùng nhau sao? Cô khựng lại một lát, kéo khỏe môi sau đó hỏi: “Cần phải... Lại thêm một chiếc xe nữa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT