**********

Dạ Mạc Thâm nói muốn nghỉ ngơi, Hàn Mộc Tử không dám từ chối, cẩn thận dìu anh về phòng nghĩ ngơi.

Dạ Mạc Thâm thật sự rất mệt mỏi, vì vậy lúc này cho dù là có ở cùng cô, anh muốn làm gì cũng là bất lực mà thôi. Hàn Từ rất quan tâm chăm sóc cho anh, đợi khi Dạ Mạc Thâm nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thậm nuốt nước bọt, không kiểm được nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: "Lên đây."

Hàn Mộc Tử đột ngột bị nắm lấy tay, liếc nhìn anh một cái. "Anh làm gì đấy?" “Ngủ cùng nhau đi

Hàn Mặc Tử ngạc nhiên sau đó gương mặt đò bừng, lườm anh một cái: "Đã là lúc nào rồi anh vẫn còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này

Nói xong, cô tức giận dầy Da Mạc Thâm ra, hất tay anh ra.

Dạ Mạc Thâm họ khan một tiếng, vẻ mặt Hàn Mộc Từ lại trở nên căng thẳng, vội vàng đến gần: "Anh không sao chứ?"

Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Dạ Mạc Thâm chầm chậm đưa tay ra, vuốt má cô, cười nhạt nói: "Em tự mình xem bây giờ đã là lúc nào rồi, anh bảo em lên ngủ với anh, em đang nghĩ gì vậy chứ?"

Hàn Mộc Tử: "... anh, anh lẽ nào lại chẳng có ý đó "Ý nghĩ gì cơ?" Da Mạc Thâm khẽ nheo mắt, khỏe môi khẽ nhếch lên: "Dạ phu nhân, xin hỏi ý mà bà Da đây nhắc tới là ý gì!"

Hàn Mộc Tử cảm thấy mặt mình nóng bừng, giống như bị Da Mạc Thâm cho vào hố, cô lườm Dạ Mạc Thậm một cái. "Anh cố ý đúng không? Nhìn em giống như trò đùa có vui không? Đã thành thế này rồi, còn có tâm trí để đùa nữa!"

Da Mạc Thầm nhìn thấy nơi khóe mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp khó, khản giọng nói: "Đến gần đây một chút “Làm gì chứ?", Hàn MỘC Từ lớn tiếng hỏi. "Lại muốn giờ trò cũ à? Em sẽ không để bị lửa nửa đầu

Hàn Mộc Từ thật sự có chút tức giận, dáng vẻ vừa nồi của Dạ Mạc Thâm làm cô suýt chút nữa sơ đến thót tim, kết quả anh vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn, khiến ô lập tức liên phát cáu. "Không có giở trò gì cả, em lại gần đây một chút là biết ngay thôi mà."

Hàn Mộc Tử không nghe anh nói, chỉ ngồi chỗ đó không chút động đậy.

Một lúc sau, Dạ Mạc Thâm chống tay muốn đứng dậy, Hàn Mộc Tử nhìn thấy vậy chỉ có thể đỡ lấy anh: "Thôi đi, anh đừng đứng dậy, em qua là được rồi."

Nói xong Hàn Mộc Từ cúi người xuống, nhích người về phía trước một chút.

Da Mạc Thâm lúc này mới đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó đỡ lấy eo cô, đưa đôi môi hôn nhẹ lên mi mắt cô.

Hàn Mộc Tử bị nụ hôn lên mi mắt này làm cho giật mình, cô theo phản xạ nhắm mắt lại. Đôi môi của Da Mạc Thâm có chút khô khốc, ấm áp đặt trên mi mắt cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng thay cô lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi

Xung quanh yên lặng, Dạ Mạc Thâm vốn đi chỉ muốn hôn cô để lau đi nước mắt, nhưng khi hôn không hiểu sao anh lại di chuyển đôi môi của mình xuống mũi cổ, cuối cùng là đặt trên môi cô.

Dạ Mạc Thâm hôn lên đôi môi xinh đẹp của Hàn Mộc Tử, một lúc sau dẫn dẫn không hải lòng với dáng vẻ này. Hàn Mộc Từ cảm thấy hơi thở của Da Mạc Thảm có vẻ gần như nặng nề hơn, bàn tay cũng không ngừng thỏa mãn lướt dọc đôi má cô, một tay giữ phía sau đầu cô, gần như muốn tiếp tục hôn sâu hơn.

Hàn Mộc Tử bị nụ hôn của anh làm cho có chút cảm động, nhưng lúc này cơ thể của Dạ Mạc Thâm lại như thế này, nếu như đêm nay thật sự xảy ra chuyện gì đó giữa bọn họ, không biết liệu rằng cơ thể của Da Mạc Thâm có chống đỡ được hay không.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là... hiện giờ cô đã mang thai rồi.

Mặc dù đã được ba tháng, nhưng dù sao thai nhi của cô vẫn chưa öin định nên vẫn lag không được phép tùy tiền làm chuyện đó.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hất mà ra chỗ khác, không để cho Dạ Mạc Thậm hôn nữa, đôi môi của Dạ Mạc Thầm tự nhiên rơi vào trên có. Anh dừng lại một chút, đưa tay ra vào cắm cô, như thể muốn kéo cô lai.

Hàn Mặc Tử kiên quyết không quay mặt lại, Da Mạc Thầm im lặng trong chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu hôn cô. "A."

Hàn Mộc Tử lườm anh, dùng lực đưa tay ra đầy anh ra.

Dạ Mạc Thâm bị đầy ngã ra giường, nghe được Hàn Mộc Tử nói: "Anh còn nói anh không có ý này, anh xem anh hiện giờ đang làm gì cơ chứ?" "Vốn đĩ là không có ý này, nhưng... khi Dạ phu nhân này nhắc đến, tôi liền nghĩ đến đấy chứ."

Thực ra Dạ Mạc Thâm thực sự không có ý đó, ban đầu anh cũng chỉ là muốn hôn cô để lau đi những giọt nước mắt trên mi cô, nhưng không ngờ lúc hôn cô lại trở nên không kiềm chế được như vậy.

Hiện giờ... lại vẫn còn cảm giác hưng phấn ấy. "Anh đừng có tới đây, với bộ dạng hiện giờ của anh, vẫn là nên đi ngủ đi. Hàn Mộc Từ lườm anh một cái, không còn đến gần nữa, vì sợ rằng Dạ Mạc Thầm sẽ về lấy cô như một con sói đói.

Dạ Mạc Thầm nhìn chằm chằm vào đôi môi ứng hồng của cô một lúc, sau đó đột nhiên liếm môi “Vậy anh có thể xin một cốc nước không?"

Hàn Mộc Tử: "

Cô mặc kệ anh, đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau quay lại cầm một cốc nước ấm đưa cho Da Mạc Thầm "Đây, mau uống đi, uống xong thì anh mau ngủ di."

Dạ Mạc Thâm từ trên giường ngồi dậy, lúc cầm lấy lý nước cũng chắc biết là do vô tình hay cố ý mà ngón tay của anh lại nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của cô, Hàn Mộc Tử lập tức thu tay lại như bị điện giật. Sau đó, Hàn Mộc Từ lại nhìn về phía Dạ Mạc Thầm thì chỉ thấy rằng anh đang cúi đầu xuống uống nước như thể anh chẳng có vẻ gì là biết chuyện vừa rồi cả.

Lẽ nào chỉ là vô ý, cô đã nghĩ nhiều rồi?

Uống xong ly nước, Dạ Mạc Thâm đưa lại cái lý cho cô, Hàn Mộc Tử nhanh chóng đầy anh trở lại giường, đắp chăn cho anh: "Được rồi, anh mau đi ngủ di."

Da Mạc Thâm nắm lấy tay cô: "Em không ở cùng anh sao?"

Hàn Mặc Tử: "... hiện giờ thì không được, em phải đi xem tình hình của Tiểu Nhan như thế nào đã " Tiểu Nhan. Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Da Mạc Thâm tối sớm lại đôi chút: "Anh mới là tất cả của em, em xem cô ấy quan trọng hơn anh, như vậy coi có được không chứ?" "Nói vớ vẫn gì thế? Tiểu Nhan là chị em tốt của em, vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy tình hình cô ấy hiện giờ, em không thể không đi đến xem cô ấy thế nào." không thể nào giải thích được, Da Mạc Thâm chỉ là không muốn Hàn Mặc Từ ra ngoài vào lúc này. "Nhất định phải đi sao?" "Chỉ một lát thôi, một lát là em sẽ quay lại."

Cuối cùng Dạ Mạc Thâm chỉ có thể đồng ý để Hàn Mộc Từ đi.

Hàn Mộc Tử kéo chăn cho anh, sau khi cô xác nhận sẽ không có bất cứ tình huống đặc biệt nào xảy ra với anh, lúc này cô mới an tâm rời khỏi phòng.

Hàn Mộc Tử đi tìm Tiểu Nhan nhưng cô lại phát hiện Tiểu Nhan đã khóa trái cửa rồi. Hàn Mộc Tử không còn cách nào khác là đành gõ cửa. Nhưng gỗ của mấy lần, Tiểu Nhan cũng không ra mở cửa cho cô. Trong lòng Hàn Mộc Tử thấp thỏm không yên, chỉ có thể lớn tiếng gọi Tiểu Nhan.

Vừa nãy, trồng Tiểu Nhan như sắp khóc, cảm thấy dường như đã chịu nổi tủi thân vô cùng, bây giờ Tiểu Nhân lại đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, có lẽ không phải là làm chuyên ngốc nghếch gì đó chứ

Nhưng sau khi Hàn Mặc Tử gọi Tiểu Nhan, Tiểu Nhân vân không trả lời, Hàn Mặc Tử chỉ có thể ra sức gọi tên cô. "Tiểu Nhan, cậu mở cửa trước được không? Có chuyện gì thì nói với tớ, chúng ta có thể nói chuyện, tâm sự mà, cậu đừng có một mình suy nghĩ nhiều quá

Điều mà Hàn Mộc Tử lo lắng nhất hiện giờ đó chính là Tiểu Nhan sẽ làm những chuyện ngu ngốc.

Ngay khi Hàn Mộc Tử do dự không tìm được chia khóa mở cửa, thì giọng của Tiểu Nhan từ bên trong cất lên: "Mộc Tử, cậu quay về phòng nghỉ ngơi đi, tớ muốn yên tĩnh một mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play