Anh ta đang nói giúp Dạ Mạc Thâm à? Không đúng, làm sao mà Dạ Lẫm Hàn có thể nói giúp cho Dạ Mạc Thâm được? Đúng là ngày thường, thái độ của Dạ Mạc Thâm đối với anh ta cũng không tệ, nhưng chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì.
“Dù sao thì em cũng không biết trước đây Mạc Thâm là người như thế nào mà, giữa hai em cần có nhiều thời gian để mài giũa hơn nữa.
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Anh à, không phải em khóc vì anh ta đâu, anh không cần phải nói giúp cho anh ta làm gì.”
Nghe cô nói vậy thì Dạ Lẫm Hàn cũng hơi kinh ngạc, anh ta cười một tiếng nói: “Vậy thì tốt rồi, anh còn tưởng hai đứa lại xảy ra mâu thuẫn gì chứ.”
Trầm Kiều im lặng không nói gì cả, cô cụp mắt xuống, uống từng ngụm canh nhỏ.
Cô gục đầu, tóc rũ xuống trông cực kỳ đoan trang, Dạ Lẫm Hàn giơ tay lên muốn xoa xoa đầu cô theo bản năng, nhưng khi Dạ Lẫm Hàn suýt chạm vào đầu cô thì tay của anh ta cũng dừng lại kịp lúc.
Anh ta nhìn Thẩm Kiều một lát, rồi lại nhìn vào lòng bàn tay mình, cuối cùng lại thu tay về.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dạ Lẫm Hàn vang lên, anh ta lấy điện thoại ra: “Em ngồi đây từ từ ăn nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Dạ Lẫm Hàn đi ra ngoài thì Thẩm Kiều cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Mặc dù Dạ Lẫm Hàn đối xử với cô cực kỳ tốt, nhưng suy cho cùng thì cô và anh ta cũng không thân thiết tới vậy, cho nên Thẩm Kiều vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lãm.
Bây giờ anh ta ra ngoài rồi, cô mới dám xoay người lại, yên lặng ăn cơm tiếp.
Khoảng một phút sau, Dạ Lẫm Hàn đi vào: “Em dâu, công ty có việc gấp nên anh phải đi trước, em ăn xong sẽ có người tới thu dọn, tối nay anh sẽ bảo tài xế đến đón em về nhà họ Dạ nhé.”
Thẩm Kiều nghe thấy tin công ty có việc gấp thì ánh mắt lập tức thay đổi: “Hôm nay em còn chưa nộp đơn xin nghỉ làm, em…”
“Em đã bệnh như vậy rồi, Mạc Thâm cũng không so đo với em đâu, em cứ nghỉ ngơi cho tốt di.”
Sau khi Dạ Lẫm Hàn rời đi, Thầm Kiều mới thấy có gì đó không đúng.
Bây giờ cô đã là em dâu của Dạ Lẫm Hàn, là vợ của Dạ Mạc Thâm, sao cô có thể ở lại nhà Dạ Lẫm Hàn được? Nếu Dạ Mạc Thâm phát hiện ra chuyện này thì đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ xỏ xiên bệnh tật của cô.
Hơn nữa, cô cũng phải tránh bị hiểm nghỉ, nếu không thì người ngoài cũng sẽ đàm tiếu không hay về Dạ Lẫm Hàn.
Nghĩ như vậy nên Thẩm Kiều cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đã ăn xong, sau đó đi ra ngoài.
Đúng lúc đó thì người giúp việc đi vào.
“Cô Thẩm, cô ăn xong rồi ạ?”
Vẻ mặt Thẩm Kiều ửng đỏ: “Vâng ạ, cảm ơn mọi người đã tiếp đãi, nhưng hôm nay tôi có việc gấp nên tôi phải đi trước đây.”
“Cô Thẩm, cô từ từ đã, tài xế đang trên đường đến đón cô rồi.”
Nghe người giúp việc nói vậy, Thẩm Kiều bèn dừng lại: “Tài xế ấy ạ?”
“Đúng vậy, tài xế riêng của cậu Hàn vừa đưa cậu ấy tới công ty, sau đó sẽ quay về đón cô.”
Thẩm Kiều dừng lại: “Không cần đâu, như vậy thì phiền phức lắm, tôi tự về được mà.
Trạm xe buýt gần nhất ở đâu vậy?”
Khuôn mặt người giúp việc hiện lên vẻ lúng túng: “Cô Thẩm, cô không cần đi xe riêng à?”
Thẩm Kiều lắc đầu; “Không cần đâu, tôi tự đi xe buýt về là được rồi, phiền cô nói cho tôi biết trạm xe buýt ở đâu được không?”
Cuối cùng người giúp việc thấy Thẩm Kiều khăng khăng muốn tự di về thì cũng không thể làm gì khác hơn là tiễn cô đến trạm xe buýt: “Cô Thẩm, trạm xe buýt đây rồi.”
“Cảm ơn cô nhiều nha.”
Thẩm Kiều cười với người giúp việc một tiếng.
Cô giúp việc thấy vậy thì hơi kinh ngạc, lắc đầu một cái nói: “Cô Thẩm, cô đừng khách sáo như vậy, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi thấy cậu Hàn đưa một cô gái về nhà… Cô phải nắm chắc cơ hội này dấy nha, tôi đi trước đây.”
Cô ta nói xong thì rời đi ngay lập tức, không để cho Thẩm Kiều kịp phản ứng.
Thẩm Kiều sững sờ đứng tại chỗ, cô vẫn đang tiêu hóa câu nói vừa rồi của cô giúp việc.
Đứng một lúc lâu, trên mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ, lúng túng.
Vậy là cô giúp việc này đã hiểu lầm mối quan hệ của cô và Dạ Lẫm Hàn rồi à? Ở công ty.
Đột nhiên cuộc hội nghị khẩn cấp mở ra làm cho tất cả mọi người không ngờ đến, hơn nữa Dạ Mạc Thâm lại dám công khai phê bình phó tổng giám đốc Dạ trong hội nghị, các cổ đông lão luyện trong công ty tỏ vẻ bối rối không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bau đầu Dạ Lẫm Hàn cũng không hiểu, về sau anh ta thấy Dạ Mạc Thâm cứ luôn đâm chọt mình, ánh mắt sắc bén như con dao nhỏ tựa như Dạ Lẫm Hàn đã cướp mất bảo bối mà Dạ Mạc Thâm rất yêu thích vậy, đột nhiên Dạ Lẫm Hàn nhớ đến người phụ nữ đang ăn cơm ở biệt thự của mình, khóe môi không khỏi cong lên.
Sau khi hội nghị vừa kết thúc, Dạ Lẫm Hàn bước đến.
“Mạc Thâm, sao hôm nay chú nóng tính thế?”
Dạ Mạc Thâm cười một cách lạnh lùng: “Phó tổng giám đốc Dạ làm ra chuyện tốt như vậy, hợp đồng lớn như thế cũng để xảy ra sơ suất, anh còn chưa phát hiện ra dù chỉ một chút thôi sao.”
Chưa bao giờ Dạ Mạc Thâm tức giận mà không có lý do, hôm nay anh phê bình Dạ Lẫm Hàn cũng thực sự bởi vì hợp đồng đó có chỗ sơ suất thật.
“Đây là sai sót của anh, anh xin lỗi chú.”
“Nhưng mà, hôm nay có phải chú tức giận hơi quá không?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm như đang đâm chọt: “Anh cho rằng mình làm sai thì người khác không được phép nổi giận với anh à?”
“Ý anh không phải vậy, chỉ là anh đoán được nguyên nhân khiến chú tức giận mà thôi.”
Dạ Lẫm Hàn khẽ mỉm cười, tiến lên hai bước: “Sáng sớm hôm nay lúc anh tới bệnh viện thì có gặp em dâu.”
Nghe anh ta nói như vậy, gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nổi lên.
Dạ Lẫm Hàn dám nói chuyện này trước mặt anh? Anh ta có ý gì? “Thấy em dâu ngất xỉu nên anh đưa em ấy về.”
Vừa nói xong, ngay lập tức Dạ Lẫm Hàn cảm nhận được vẻ lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Dạ Mạc Thâm, càng ngày càng tỏa ra nhiều hơn.
Dạ Lẫm Hàn dừng lại một chút, một tia sáng không rõ ràng ẩn sâu trong đôi mắt ấm áp của anh ta.
Tiêu Túc đứng ở một bên thấy Dạ Mạc Thâm đang không khống chế được cảm xúc của mình thì vội () vàng tiến lên phía trước nói: “Phó tổng giám đốc Dạ, hình như anh hơi quá phận rồi thì phải? Mợ hai bất tỉnh, sao anh không đưa cô ấy đến bệnh viện mà lại đưa về nhà anh, anh có ý gì vậy?”
Cậu ta nói chuyện vẫn cực kỳ giữ chừng mực.
Dạ Lẫm Hàn khẽ mỉm cười: “Cô ấy chạy ra từ bệnh viện thì chắc là trong bệnh viện có người mà cô ấy không muốn nhìn thấy, hoặc là cô ấy đang muốn trốn tránh điều gì đó, hoặc là cô ấy không thích ở trong bệnh viện chẳng hạn.
Nếu như tôi còn đưa cô ấy vào bệnh viện thì chẳng phải là đang làm hại cô ấy hay sao? Tiêu Túc, lúc làm việc thì phải suy xét trước sau một chút.”
“Ồ, anh suy xét trước sau như vậy thế anh có nghĩ đến việc cô ấy là người phụ nữ của tôi hay chưa?”
“Ý của Mạc Thâm là anh nên để mặc em dâu nằm hôn mê bất tỉnh ở đó, không cần quan tâm ấy à?”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Tiêu Túc có hơi tức giận: “Bị bệnh thì phải đưa vào bệnh viện chứ, cứ không thích là không đưa vào bệnh viện à?”
“Thêm nữa, rốt cuộc là phó tổng giám đốc Dạ nghĩ gì mà sau khi thấy mợ hai ngất xỉu lại không gọi điện cho cậu Dạ nhà chúng tôi vậy?”
“Hai chú tức giận cũng ngây thơ, vô cớ thật đấy.
Mạc Thâm, chẳng qua anh thấy chân của chú đi lại có hơi bất tiện cho nên mới không gọi điện thoại cho chú, chú sẽ không trách anh đấy chứ?”
Dạ Mạc Thâm cười gắn một tiếng: “Anh nói tiếp đi?”
“Anh tới công ty cũng là đề nói cho chú biết chuyện này, để sau khi tan ca thì chú có thể đến đón cô ấy về nhà.”
“Loại ngu ngốc như cô ta mà cũng xứng để cho tôi đến đón về (} sao?”
Dạ Mạc Thâm lại bắt đầu giễu cợt.
Dạ Lẫm Hàn nhíu mày, cậu em trai đang đứng trước mặt anh ta đúng là một đứa nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đó là lý do vì sao mà tôi không muốn anh đến gần cô ta, vì cô ta chỉ là một người phụ nữ ham mê, sùng bái vinh hoa phú quý, thêm nữa, cô ta còn gắn cái mác mợ hai trên người, để khỏi dính vào cảnh phiền phức, tôi cũng không nói là tôi sẽ quan tâm đến cô ta, lại càng không nói muốn đến đón cô ta Về.”
“Mạc Thâm?”
“Nếu anh thích cô ta thì cứ qua nói chuyện với ông nội, sau đó đón cô ta về nhà anh đi.”
Thẩm Kiều vừa vội vàng chạy đến công ty, hỏi thăm nơi tổ chức hội nghị của bọn họ, vừa đi đến nơi thì nghe thấy câu nói đó.
Đứng ngoài cửa, cô nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang ở bên trong.
Vẻ cay nghiệt, lạnh lùng hiện lên trên mặt anh, ánh mắt anh lạnh lẽo như hồ băng, không hề có độ ấm.
Những lời nói đó của anh như một chiếc gai nhọn, cứa thật sâu vào trái tim cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT