lật lọng hay không, kiểm tra một chút là biết ngay Có thể là do cô vẫn sợ Dạ Mạc Thâm hiểu lầm nên cô cứ chạy đi như vậy.
Không ngờ, anh lại có thể nói thẳng với Dạ Lẫm Hàn rằng nếu anh ta muốn thì có thể tìm ông nội ép cô quay về.
Nghĩ đến đây, Thầm Kiều đã trở nên tức giận, cô trực tiếp đầy cửa đi vao.
“Dạ Mạc Thâm, anh biến tôi trở thành thứ gì hả? Anh coi tôi là cái thùng rác hay là đồ chơi mà có thể tiện tay ném đi sao?”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói của một cô gái khiến cho ba người đàn ông sửng sốt, sau đó cùng nhau ngó ra ngoài cửa nhìn xem.
Thẩm Kiều đẩy cửa bước vào, trên người cô mặc một đồ màu xanh nhạt mà trước khi đi cô giúp việc đã lấy ra để cô thay đổi, lúc này Thẩm Kiều cảm thấy bản thân cô phải tới công ty thì dù sao cũng không thể mặc đồ ngủ đi đến đó được? Cho nên cô đã nhận lấy bộ đồ màu xanh nhạt đó thực sự rất giống với khí chất trang nhã của cô, bộ đồ tôn lên làn da trắng nõn của cô khiến cô càng thêm phần ngây thơ trong sáng.
Bởi vì sắc mặt cô tái nhợt nhưng cũng không đến nỗi quá khó.
coi, ngược lại… thoạt nhìn thì cô còn mang một vẻ đẹp của sự ốm yếu.
Dạ Mạc Thâm không ngờ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời anh có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi ánh mắt của anh đã nhìn đến bộ đồ màu xanh lam cô đang mặc trên người thì ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng.
Người phụ nữ đáng ghét này! Anh mua cho cô một đống quần áo lớn như vậy đề ở trong tủ quần áo, vậy mà từ trước đến giờ cô không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, thậm chí cô còn vì thế mà tự mua quần áo mới cho mình, thế nhưng bây giờ cô lại có thể mặc quần áo mới đến trước mặt anh sao? Ha, quần áo này là do Dạ Lẫm Hàn mua cho cô sao? “Em dâu à, em tới đây làm gì hả?“ Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy cô xuất hiện ở đây nên anh ta đã bước nhanh lên trước: “Không có chuyện gì chứ?”
Bởi vì trước đây cô đã khóc nên vành mắt của cô vẫn còn đọng lại một chút đỏ, so với sự lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm thì thái độ của Dạ Lãm Hàn có thể nói là ấm áp như than sưởi trong ngày tuyết lạnh giá, cô cười cười với anh ta, tiếng nói hạ thấp xuống.
“Cảm ơn anh hai, tôi không sao đâu.”
Cảnh này lọt vào trong mắt Dạ Mạc Thâm lại càng thêm phần châm biếm, anh cười lạnh mà hơi nhếch khóe môi lên: “Cô coi Dạ Mạc Thâm tôi đây chết rồi sao? Qua đây!”
Nghe thấy lời này, Thẩm Kiều dừng lại rồi nhìn sang phía Dạ Mạc Thâm.
Nhưng cô không hề động đậy, Dạ Lẫm Hàn hơi nhíu mày, nói: “Em dâu?”
“Anh hai, anh đi trước đi, tôi không sao đâu.”
Thầm Kiều gật gật đầu với anh ta, ra hiệu cho anh ta ra ngoài, Dạ Lẫm Hàn có chút không yên tâm: “Tôi phải ở lại đây? Còn có thể giúp em giải thích vài câu chẳng hạn.”
“Không cần đâu, anh càng giải thích lại càng rắc rối.”
“Thôi được rồi, vậy tôi đi trước ây.
Sau khi Dạ Lẫm Hàn rời khỏi, Thẩm Kiều mới đưa mắt nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc cảm giác được nhiệt độ xung quanh thấp đến dọa người, anh ta liếc mắt ra hiệu cho Thầm Kiều, Thẩm Kiều mím mím môi, cô bước vài bước lên trước rồi mở miệng giải thích cho Dạ Mạc Thâm.
“Dạ Mạc Thâm, cho dù tôi không muốn kết hôn với anh, nhưng chúng ta đã ký kết giao dịch xong rồi mà, anh vẫn nên tôn trọng quyết định của mình không phải sao?”
“Tôn trọng quyết định?“ Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm mà nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch nhẹ lên: “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, có phải cô là cảm thấy ba bốn cô vợ là chuyện rất bình thường đúng không? Trước đây không phải tôi đã nói với cô rồi sao, bảo với cô rằng đừng có chọc vào người nhà họ Dạ tôi đây?”
Thân thể Tiêu Túc cứ thế lặng lẽ mà di chuyển ra bên ngoài, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm không có gì bất thường thế là anh ta phi nhanh một phát thoát khỏi hiện trường.
Cậu ta đi rồi, Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm lại càng dễ dàng nói chuyện.
“Phải, anh đã từng nói qua nhưng tôi cũng tuân theo đó thôi.”
Dạ Mạc Thâm điều khiển xe đầy, thân hình cao lớn của anh tiến sát lại gần cô, không khí áp bức cũng nhờ đó mà tản qua đây.
“Tuân theo hả?”
Bàn tay to lớn của anh lộ ra như điện giật mà muốn nắm chặt cổ tay nhỏ bé trắng trẻo của Thẩm Kiểu, Thẩm Kiều kinh ngạc, con mắt cô trừng lớn lại bị anh kéo vào trong lòng, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi tay lớn của Dạ Mạc Thâm đã cởi vạt áo của cô ra: “Bộ quần áo cô đang mặc trên người là do Dạ Lẫm Hàn mua cho cô sao?”
Thẩm Kiều biến sắc, cô cắn lấy môi dưới.
“Tôi mua quần áo cho cô sao cô không mặc? Lại đi mặc quần áo do người đàn ông khác mua cho hả?”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Đây chính là cách tuân thủ mà cô nói hay sao? Kết hôn hai lần, sau khi ly hôn thì cuống cuồng di tìm mối duyên tiếp theo, tìm được rồi vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn thêm vài người nữa hả? Có phải là cô làm như vậy sẽ càng dễ dàng vơ vét được nhiều tiền hơn không?”
Sắc mặt Thẩm Kiều trắng bệch: “Tôi và anh hai của anh không giống như những gì anh nghĩ đâu!”
“Anh hai sao?“ Dạ Mạc Thâm kéo vạt áo của cô lên cao hơn, giọng diệu càng ngày càng châm biếm: “Gọi tên thân mật đến nhường nào ha, có phải lúc ở trên giường cô cũng gọi anh ta như vậy đúng không?”
Nghe thấy lời này, theo bản năng Thẩm Kiều túm lấy cổ áo anh: “Anh đừng có ngậm máu phun người.”
“Rốt cuộc là tôi ngậm máu phun người hay là cô lật lọng tráo trở, đề tôi kiểm tra một chút thì biết ngay.”
Vừa dứt lời, đôi bàn tay ấm áp của anh đã từ vạt áo cô đi xuống rồi tiến sâu vào trong, một đường hướng lên trên bao phủ ở nơi nhấp nhô nào đó.
“A, buông ra!“ Khuôn mặt Thẩm Kiều nóng lên, hai tai cũng nhịn không được mà đỏ lên bất ngờ, vừa nãy cô còn nắm chặt cổ áo của Dạ Mạc Thâm mà lúc này cô lại đổi thành động tác đẩy tay anh ra, nhưng sức lực của cô làm sao có thề khỏe bằng Dạ Mạc Thâm chứ, cô càng đầy ra thì động tác của Dạ Mạc Thâm lại càng tùy tiện hơn.
Động tác trên tay anh càng mạnh mẽ hơn, Thẩm Kiều đau đến nỗi “ưm“ thành tiếng, vốn dĩ hai má trắng nõn của cô cũng vì vậy mà ửng hồng lên, khiến cho người khác nhìn thấy lại cực kỳ muốn bắt nạt.
Ngay sau đó Dạ Mạc Thâm trực tiếp đưa miệng lên nghiêng người hung hăng chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô.
“Ưm.”
Phía bên này Thẩm Kiều vẫn đang ra sức ngăn cản hành động của Dạ Mạc Thâm, không nghĩ tới anh ở phía bên kia lại hôn lên, một bàn tay của anh giữ chặt lấy lưng áo của cô khiến cho cô không thể động đậy.
Nụ hôn này mang theo hương vị của sự tàn nhẫn độc ác, Thẩm Kiều bị anh hôn đến nỗi đôi môi tê rần, lại thêm động tác trên tay anh khiến cho Thầm Kiều rất nhanh đã giơ tay đầu hàng, cả người cô nhũn ra như nước nằm co quắp trong lòng anh.
Dạ Mạc Thâm xuống tay rất nặng, bản thân anh cũng có thể cảm thấy được.
Nhưng anh chính là căm phẫn, căm phẫn với người phụ nữ này trong lúc anh hôn cô ấy, cô lại có thề đưa tay lên cào anh.
Nghĩ đến điều này, Dạ Mạc Thâm thu lại lời nói của bản thân anh, giọng điệu khàn khàn nói: “Cô không phải là rất căm ghét tôi sao? Hôm nay tôi nói cho cô biết kết cục của việc căm ghét tôi.”
Dứt lời, không chờ cô phản ứng thì Dạ Mạc Thâm lại một lần nữa hung hăng chiếm lấy đôi môi cô, Thẩm Kiều bị mất đi năng lực phản kháng, ậm ờ tựa như toàn thân tê liệt.
Đột nhiên, trên đùi mang đến một cảm giác lạ lùng, bị hôn nên ánh mắt của Thẩm Kiều liếc nhìn xuống dưới, cô nhận ra váy của mình bị Dạ Mạc Thâm vén lên như vậy, cô sợ đến nỗi suýt nữa thì thất thanh hét lên chói tai.
Rốt cuộc tên khốn nạn này muốn cái gì đây? Ngay cả khi cô mở miệng để hô hấp cũng bị Dạ Mạc Thâm nuốt trọn vào trong.
Anh không hề lo lắng về suy nghĩ cảm nhận của cô cũng không có dù chỉ một chút, động tác ở tay và môi anh đều vô cùng tùy ý, hơn nữa còn rất thô bạo.
Thẩm Kiều ở một bên ưm a không ra tiếng, cô vẫn không thề đầy được anh ra như cũ.
Cô cắn Dạ Mạc Thâm một cái, Dạ Mạc Thâm ăn một cú đau đành lui về, trên môi hai người đều kéo ra tơ máu, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm có vài phần nham hiểm độc ác, anh trực tiếp xé rách váy của cô.
“Tôi cho cô mặc quần áo của người khác hả.”
“Xoẹt xoẹt.”
Cái váy vừa mặc vào cứ như vậy mà bị xé rách trong tay anh, con mắt Thẩm Kiều trừng lớn, cô không thề tin được mà nhìn con người trước mắt cô.
“Quần áo anh ta mua đẹp hơn quần áo tôi mua sao?“ Dạ Mạc Thâm tựa như một kẻ điên vậy, xé rách váy của cô xong rồi lại xé luôn cả áo cô đang mặc, tóm lại là bộ quần áo cô mặc trên người do Dạ Lẫm Hàn chỉ mua phải bị anh xé rách tan tành mới thôi.
Anh hoàn toàn không biết rằng hành động của bản thân anh vào giờ này khắc này đã lộ ra suy nghĩ thầm kín trong lòng anh.
Ngay từ đầu Thẩm Kiều đã biết anh tức giận, về sau lại thấy anh vì một quần áo này lại có thể giận dữ khủng khiếp như vậy, trong lúc nhất thời cô lại cảm thấy...
giống như là anh đã ăn giấm của Dạ Lẫm Hàn vậy.
Vừa nghĩ đến điều này, Thẩm Kiều.
Bỗng nhiên cô phát hiện ra anh () không hề tức giận như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT